CHƯƠNG 493
Hiện tại người phụ nữ đó có một sự nhiệt tình kì lạ đối với giày, anh chưa từng xem nhẹ, lúc cô nhìn thấy giày do mình làm ra, cảm giác ghen tị nhàn nhạt ở trong mắt, cho nên anh có thể khẳng định được Đàm Tô mở miệng nói thì cô tuyệt đối sẽ không từ chối.
“Vậy thì thật là tốt quá đi.” Đàm Tô làm càn nhìn chằm chằm vào biểu cảm ở trên mặt của anh, cười tủm tỉm nói: “Việc này tôi chỉ nói cho cậu biết một tiếng thôi, cho dù cậu có ngang ngược đi nữa thì cũng không thể xen vào việc tôi thu nhận học trò được, cũng không quản được chuyện người ta bái thầy đâu nhỉ.”
Mộ Dung Hoành Nghị nhìn sang chỗ khác: “Nói tóm lại là tôi sẽ không đồng ý đâu.”
Lúc này, Tưởng Cầm đẩy cửa bước vào, thấy bộ dạng của anh khó chịu, cô cũng không để ý.
Đàm Tô nhìn về phía cô, cười hỏi: “Cô gái nhỏ à, cô có đồng ý làm học trò của tôi không?”
Tưởng Cầm nhất thời sửng sốt: “Sư phụ Đàm, sư phụ đồng ý thu nhận tôi làm học trò hả?”
Đàm Tô gật đầu, Tưởng Cầm mừng rỡ: “Tốt quá đi thôi! Đương nhiên là tôi đồng ý rồi.”
Mặc dù là sự nghiệp thiết kế vừa mới được bắt đầu, nhưng mà cũng không có gì so với việc tác phẩm do tự tay của mình làm ra càng có thành công hơn, đương nhiên là cô đồng ý rồi.
Quả nhiên.
Mộ Dung Hoành Nghị liên tục hít sâu mấy hơi, xoay đầu qua, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Tôi không đồng ý.”
Tưởng Cầm nghiêng đầu qua, nghi ngờ nhìn anh: “Cho nên?”
“…” Mộ Dung Hoành Nghị giận quá hóa cười: “Thân là ông chủ của công ty, tôi còn có sắp xếp khác cho cô, hẳn là tạm thời không rảnh để đi làm học trò của người ta đâu.”
Đàm Tô nghe không nổi nữa: “Em đây chính là ăn vạ đó nha.”
Mộ Dung Hoành Nghị nhướng mày lên, mỉm cười: “Có ý kiến à?”
Nói gì đi nữa thì anh cũng sẽ không đồng ý để cho Tưởng Cầm đi theo Đàm Tô chế tác giày, cô có một đôi tay của nhà thiết kế, không nên nhận những tổn thương của công cụ và máy móc, huống hồ gì vẫn đang có thai, cái mà cô cần chỉ có thể là nghỉ ngơi.
Tưởng Cầm hiểu rõ tính tình của anh, anh nói là anh không đồng ý thì có làm gì đi nữa cũng sẽ không thay đổi được. Cho nên cuối cùng, lúc mà Đàm Tô rời đi thì cô im lặng tỏ thái độ nhất định sẽ đi theo ông ta học tập làm giày, cho dù có khổ cực đi nữa. Cũng không phải là vì giành lại công ty, chỉ là vì yêu thích phát ra từ nội tâm của cô.
Cô đẩy cửa bước vào, Mộ Dung Hoành Nghị đang nằm ở trên giường, chân đặt lên cao, một cái tay thì gác ở dưới đầu, không nhanh không chậm hỏi: “Đừng có tưởng rằng cô có thể vụng trộm chạy đến học hỏi với ông ấy, tôi sẽ không cho phép đâu.”
Tưởng Cầm bật cười: “Sư phụ Đàm đã nói anh có thể học được tất cả bí quyết của ông ấy, nhưng tại sao lại không cho tôi đi học chứ?”
“Cô có biết là để làm một đôi giày thì phải trải qua bao nhiêu thủ công hay không? Lớp da tay của cô sẽ bị mài mòn, từ ngón tay cho tới bàn tay đều sẽ trở nên thô ráp, khó coi. Nói tóm lại là tôi không cho phép cô học mấy thứ mệt mỏi như vậy, chỉ cần cầm cái bút rồi vẽ ra mấy bản thiết kế là được, còn chuyện bái thầy thì cứ quên đi.”
Thái độ của anh kiên quyết, Tưởng Cầm thì không nhanh không chậm ngồi xuống bên cạnh của anh, nói: “Cái đó cùng với việc lấy dây xích trói tôi lại thì có gì khác nhau.”
Anh cười: “Vậy thì dùng dây xích trói lại.”
Nói tóm lại, chỉ cần không cho cô đi học mấy thứ mệt mỏi như vậy thì cách gì anh cũng không quan tâm.
Cô lắc đầu: “Mộ Dung Hoành Nghị anh quá bá đạo.”