CHƯƠNG 490
Sau khi Tưởng Cầm trở về, thấy Bạch Thương Long vẫn chưa rời đi, chỉ đứng ở trong hành lang.
Cô biết, anh ta đang chờ cô.
Tưởng Cầm đi tới, ánh mắt kiên định của Bạch Thương Long khóa cô lại, nói: “Tiểu Cầm, em có biết mình đang làm gì không? Em và Mộ Dung không có khả năng đâu! Đừng tiếp tục lưu luyến, đi theo tôi đi, tôi đưa em rời khỏi nơi này!”
Tưởng Cầm đi đến đứng trước cửa sổ, quay đầu lại: “Có thuốc lá không?”
Bạch Thương Long do dự một chút, sau đó vẫn lấy ra và đưa tới, Tưởng Cầm rút ra một điếu, anh giúp cô châm lửa, hít một hơi thật sâu rồi thỏa mãn nhả ra làn khói trắng như sương mù.
“Bạch Thương Long.” Cô gọi tên anh ta, ngoảng đầu lại, cười nhẹ với anh ta một tiếng: “Tôi muốn thử xem!”
Bạch Thương Long sững sờ, lập tức nôn nóng: “Tiểu Cầm, em điên rồi sao!”
Cô gật đầu: “Coi như tôi bị điên rồi đi!”
Anh ta nóng nảy đến mức kéo người cô lại, ép buộc cô đối diện với mình: “Hận thù nào cũng có thể hóa giải, nhưng mối thù giết mẹ tuyệt đối không thể nào! Em sẽ chỉ khiến bản thân mình bị tổn thương thêm lần nữa!”
“Tôi biết.” Giọng nói của cô nhẹ nhàng, gạt tay anh ta ra, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa sổ, lại hít một hơi nữa: “Tôi nghĩ, cho dù kết quả của chúng tôi thế nào, chắc anh ấy cũng không thể nào dễ chịu đâu nhỉ? Nghĩ như vậy, dường như không còn đau nữa.”
Bạch Thương Long sững sờ nhìn cô, trong phút chốc lại có một loại ảo giác.
Ở giữa cô và anh ta đã dựng lên một bức tường cao, rõ ràng cô đang ở rất gần, lại khiến anh ta không thể nào chạm đến. Ngay cả việc muốn yêu thương cô, anh ta cũng không có tư cách.
Cảm giác này rất tồi tệ.
Khi Tưởng Cầm quay về phòng bệnh, khuôn mặt Mộ Dung Hoành Nghị lập tức trầm xuống.
“Cô hút thuốc lá?”
Tưởng Cầm ngửi mình, cô đã đứng trước gió thật lâu, mùi khói thuốc vẫn chưa bay đi sao? Hay là cái mũi của tên này quá thính?
“Có hút một điếu.” Cô không quan tâm lắm.
Nhưng thái độ thờ ơ này của cô đã khiến Mộ Dung Hoành Nghị càng thêm tức giận: “Vậy cô còn muốn hút mấy điếu? Có phải cô đã quên mình là phụ nữ mang thai rồi? Nicotin sẽ khiến thai nhi ở giai đoạn đầu bị dị dạng, cô không biết sao?”
“Đó chỉ là vấn đề xác suất.”
Mộ Dung Hoành Nghị bị cô chẹn họng đến mức sắc mặt càng thêm khó coi, cuối cùng âm trầm cười, nói: “Được rồi, tối lắm. vẫn còn mạnh miệng đúng không? Xem ra trước kia tôi đã quá tốt với cô rồi!”
Tưởng Cầm không quan tâm đến cơn giận của anh, đúng lúc y ta tiến vào phòng bệnh cho anh uống thuốc.
“Lại là cái gì đây?”
Mộ Dung Hoành Nghị bài xích nhíu chặt lông mày, vì không nhìn thấy, nên anh tỏ ra nghi ngờ với tất cả những thứ quanh mình.
“Có thể khiến anh giảm bớt sự đau đớn ở chân!” Y tá trả lời.
“Tôi không cần.”Mộ Dung Hoành Nghị tỏ vẻ rất mạnh mẽ.
Y tá có chút khó khăn nhìn về phía người nhà, Tưởng Cầm nhận thuốc, đi tới. Nghe thấy tiếng bước chân của cô, khuôn mặt của anh trở nên cứng nhắc. Đới với Mộ Dung Hoành Nghị mà nói, tiếng bước chân của cô cũng chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi nhưng độ mức độ nhận biết khá cao.
“Bây giờ anh là bệnh nhân, bệnh nhân chỉ cần phối hợp!” Tưởng Cầm không cho phép từ chối muốn ép anh há miệng, Mộ Dung Hoành Nghị trừng mắt: “Cô chắc chắn đây là cách đối xử với bệnh nhân sao?”