CHƯƠNG 532
Anh vui vẻ: “Được, vậy tôi đưa cô ấy đi.”
“Cậu dám!”
“Vậy thì lấy ra đây.”
Đàm Tô rối rít giãy dụa một hồi, mới run rẩy lấy cái tẩu hút thuốc ra đưa cho anh, còn đau lòng dặn dò: “Cậu phải giữ kỹ nó cho tôi đấy, đây là vật tổ tiên truyền lại!”
Mộ Dung Hoành Nghị cười như không cười: “Sư phó, là từ đời ba ngài truyền lại, không cần phải nói nữa đâu.”
Đàm Tô lẩm bẩm nói: “Đó cũng là của tổ tiên truyền lại.”
Hai người nói chuyện rất lâu, hiệu suất của Cao Dương rất cao, anh ta đã đưa công ty dọn dẹp đến, sau đó cùng Tưởng Cầm đi vào.
Sau khi chào hỏi Đàm Tô, anh ta hướng dẫn mọi người bắt đầu làm vệ sinh và khử trùng, Đàm Tô nhìn thấy mà đau lòng.
“Từ từ thôi, cẩn thận mấy bảo bối của tôi… đều là của tổ tiên truyền lại đó…”
Cho đến khi căn nhà được quét dọn sạch sẽ và khử trùng kỹ lưỡng thì Mộ Dung Hoành Nghị mới cho phép Tưởng Cầm đi vào.
Đàm Tô nhìn một vòng, nặng nề thở dài: “Hầy, cái này mà cho người ở sao!”
Mộ Dung Hoành Nghị mặc kệ ông ta, kéo Tưởng Cầm lại nói: “Tối nay tôi đến đón em.”
Tưởng Cầm sợ anh lại nói nhiều, nên lập tức nói: “Không cần đâu, ở đây gần nhà anh nên để em bắt taxi về là được rồi.”
Anh cau mày: “Đừng cứng đầu nữa, tôi đã nói đi đón em là sẽ đón em, ở đây chờ nhé.” Sau đó, anh cùng Cao Dương đến công ty.
Tưởng Cầm đưa mắt nhìn hồi lâu rồi mới thu hồi tầm mắt, quay đầu lại thì thấy Đàm Tô đang đứng ở bên cạnh mình, sửng sốt: “Sư phó…”
Đàm Tô nhìn về hướng anh rời đi, nói: “Có thể nói tôi đã nhìn đứa nhỏ này lớn lên. Ngoài mẹ nó ra, tôi chưa từng thấy nó căng thẳng như vậy.”
Ông mỉm cười, xoay người đi vào.
Tưởng Cầm mím môi, nghĩ đến Nhiễm Hiểu Tinh, cuối thấp đầu xuống.
Đó là khoảng cách mà cô và Mộ Dung Hoành Nghị không thể nào vượt qua được.
Cô đưa tay sờ bụng rồi nhẹ nhàng vuốt ve. Có lẽ, như Lưu Bình đã nói, đứa trẻ này có thể hóa giải hết tất cả mọi chuyện.
Muốn cược không?
Cả một ngày, Mộ Dung Hoành Nghị bồn chồn ngồi trong văn phòng. Sự nghiêm khắc của Đàm Tô, anh đã lĩnh giáo qua, không biết cô có chịu nổi không.
Cao Dương đang đọc nội dung tài liệu cho anh, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên thì thấy anh đang suy nghĩ gì đó, Cao Dương đặt tài liệu xuống, cười nói: “Nếu anh thực sự lo lắng thì gọi cho cô ấy đi.”
Mộ Dung Hoành Nghị giật mình, không khỏi sờ sờ mặt mình. Ngay cả Cao Dương cũng nhìn ra được, anh biểu hiện ra rõ ràng như vậy sao?
Anh lắc đầu nói: “Tiếp tục đi.”
Cao Dương tiếp tục đọc.
Mộ Dung Hoành Nghị nghiêng người ngồi trước bàn làm việc, cầm bút viết gì đó lên giấy. Khi Cao Dương đọc xong toàn bộ, anh đưa tờ giấy cho anh ta: “Một số điều khoản đánh dấu trên đây có vấn đề, cậu cầm đi sửa rồi mang đến đây.”
Cao Dương nhận lấy: “Vâng, tôi đi làm ngay.”