CHƯƠNG 572
Trong khoảnh khắc này tâm trạng của Tưởng Cầm rất phức tạp, anh hiểu những đau đớn này nhưng mà anh cũng đều mang đến cho cô, rốt cuộc là cô phải xác định lòng mình như thế nào đây?
Cô thật sự ăn không vô, Mộ Dung Hoành Nghị cũng không ép buộc cô, buổi chiều về nhà với cô.
Lo lắng cho tâm trạng của cô, anh không cố chấp yêu cầu về Ngọa Long Các, mà là trực tiếp đưa cô về biệt thự của nhà họ Tưởng.
Trở về phòng của mình, được quét dọn rất sạch sẽ, thế mà vẫn có dáng vẻ như lúc cô rời đi, Tưởng Cầm không cần nghĩ cũng biết thật ra là anh rất có lòng.
Mộ Dung Hoành Nghị gọi điện thoại cho chị Ngọc đến chăm sóc cho cô, chị Ngọc được đến đây để chăm sóc cho Tưởng Cầm tất nhiên là rất vui mừng. Sau khi biết được cô bắt đầu có phản ứng nôn nghén, nghiêm túc căn dặn không ngớt, cuối cùng lại gọi Mộ Dung Hoành Nghị tới nói với anh cả mười mấy phút.
“Phụ nữ mang thai là chuyện lớn đó nha, tâm trạng tốt xấu gì cũng sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi, thậm chí còn sẽ ảnh hưởng đến tính cách sau này của đứa nhỏ…”
Mộ Dung Hoành Nghị lắng nghe, lại không phản bác một câu nào, cuối cùng anh nói: “Tôi sẽ chú ý.”
Chị ngọc cười: “Như vậy mới đúng á, hiện tại cô Tưởng là phụ nữ mang thai, sau này cậu đừng chọc cho cô ấy tức giận nữa. Cậu chủ à, cậu là đàn ông, cho dù cô ấy có phạm phải chuyện sai lầm lớn như thế nào thì cậu cũng phải kiên nhẫn!”
Mộ Dung Hoành Nghị nhẹ giọng trả lời “ừ” một tiếng.
Nhìn thấy bộ dạng đó của anh, Tưởng Cầm không khỏi cười một tiếng, ngược lại rất ít khi nhìn thấy anh hạ thấp mình với ai, nhưng mà bây giờ chị Ngọc nói cái gì thì là cái đó, thái độ tốt không bộc phát tính tình. Không thể phủ nhận, trong lòng của cô ấm áp lên, liên quan đến chuyện trước đó vẫn luôn xem nhẹ cuối cùng đã trở nên bắt đầu mong đợi.
Cả buổi chiều, Tưởng Cầm đều bị ép buộc phải ở trên giường. Chị ngọc nấu canh cho cô ăn, Mộ Dung Hoành Nghị thì canh giữ ở bên cạnh, điện thoại di động vang lên không ngừng, anh vừa nghe Cao Dương báo cáo vừa chú ý nhất cử nhất động của cô.
Trong đêm, Tưởng Cầm ngủ có hơi không yên ổn, trong giấc mơ mơ thấy đứa bé này bị tự tay cô bóp chết… trong giây phút cô mất đi nó, cô đau đến nỗi thấu cả ruột gan.
Cô đột nhiên bừng tĩnh, cảm giác đau đớn trong mộng kéo dài, không phân biệt được lúc nào đang ở đâu, co nâng tay lên che mặt khóc rống lên.
“Sao vậy?”
Nghe thấy tiếng khóc của cô, Mộ Dung Hoành Nghị lập tức giật mình tỉnh lại.
Tưởng Cầm khóc không thể kiềm chế được, cô nghiêng người sang ôm lấy anh, khóc ướt lòng ngực của anh, hai tay nắm chặt lấy quần áo của anh.
Mộ Dung Hoành Nghị nhíu chặt mày: “Mơ thấy ác mộng à?”
Cô không nói lời nào, chỉ khóc thôi.
Mộ Dung Hoành Nghị nhẹ nhàng thở ra, cười cười: “Đều đã lớn bao nhiêu rồi, gặp ác mộng còn khóc nữa chứ?”
Tưởng Cầm không giải thích, chỉ muốn dựa ở trong ngực của anh, xua tan đi cơn đau mà cơn ác mộng đã tạo ra, đồng thời cô cũng hiểu được chuyện mà cô càng không dám chạm tới thì càng chứng minh cô để ý tới nó.
Cô… căn bản cũng không muốn phá bỏ đứa nhỏ này.
Đêm nay cô hiếm khi chủ động dính lấy anh, tay ôm chặt hông anh, gương mặt dán vào lồng ngực của anh, muốn lắng nghe tiếng tim đập của anh thì mới có thể ngủ yên được. Tuy nói là có chút đột ngột nhưng mà Mộ Dung Hoành Nghị vẫn dịu dàng ôm lấy cô, không hỏi nguyên nhân, cất hết tất cả những bức ảnh của cô vào trong ngực.