Mục lục
Cô Vợ Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 596

Cho đến cuối cùng thu bút lại, Dương Chiến mới để bút xuống, cầm lấy khăn lau lau tay, đi qua bàn làm việc, ngồi xuống sofa, ngước mắt nhìn người thanh niên ở đối diện.

“Cậu là trợ thủ của Mộ Dung Hoành Nghị?” Ông ta hỏi.

Cao Dương cười: “Ông Dương, xin chào.”

Dương Chiến lạnh giọng: “Có chuyện gì, có cái gì thì cứ nói.”

Trong lòng Dương Chiến rất rõ ràng ra, chuyện chị Ngọc đã bị Mộ Dung Hoành Nghị biết được, nhưng vậy thì sao chứ? Anh ta làm hại mình mất đi một người cháu gái hoạt bát vui vẻ, ông sẽ làm cho anh ta không có con cái! Thế đạo ở đây vẫn công bằng như vậy. Không chỉ có thế, nếu như anh ta vẫn sống chung với Tưởng Cầm, ông ngay cả cô gái nhỏ kia cũng sẽ không bỏ qua!

“Tổng giám đốc bảo tôi đưa đến cho ngài một thứ.” Nói xong, Cao Dương đưa túi giấy bên người cho ông ta.

Dương Chiến nhìn nhìn anh ta, chậm rãi mở ra. Nhìn thấy thứ bên trong thì đôi lông mày rậm của ông ta hơi nhíu lại, ánh mắt cũng lập tức trở nên u ám thâm trầm.

Ông ta rút ra bản tự thuật của chị Ngọc bên trong, khinh miệt quơ quơ: “Cậu ta cho rằng, thứ này có thể làm khó dễ tôi?”

Cao Dương mỉm cười, thong dong nói: “Ông Dương, ngài nhất định bình thường không hay lên mạng.”

Dương Chiến nhíu mày, Cao Dương nói tiếp: “Ngài không biết, chuyện này, căn bản không cần chúng tôi ra mặt, chỉ cần một bức thư nặc danh, có thể gây nên sóng to gió lớn trên mạng.”

Dương Chiến nhìn anh ta, ánh mắt có mấy phần gây sự.

Cao Dương nói: “Với địa vị đặc thù của nhà họ Dương ở Long Thành, hẳn là gây thù không ít. Nếu bị người khác biết, cô Dương sau khi lái xe đụng người thì vào trại an dưỡng tâm thần, đào thoát mọi sự truy cứu, tôi nghĩ, nhất định có khối người nhân cơ hội đó mà đào móc ra một số chuyện cũ.”

Sắc mặt của Dương Chiến càng trở nên khó coi. Cao Dương dường như đột nhiên nhớ đến cái gì đó, nói: “Đúng rồi, con của ngài, cũng chính là ngài Dương Y, hình như chuẩn bị thăng nhiệm thành tổng bí thư thị ủy? Ha ha, tổng giám đốc nói, anh ấy có việc quấn thân, không tiện tự mình đến cửa chúc mừng, mong ngài thứ lỗi.”

Dương Chiến vê bản tự thuật trong tay mình, mặc dù đã có hơi nổi giận, nhưng trên mặt vẫn căng cứng, ném bản tự thuật lên bàn, ông ta cười lạnh: “Nói như vậy, cậu là thay anh ta tuyên chiến với tôi sao?”

Giọng điệu của ông ta rất nhẹ, nhưng sự tàn ác trong lời nói vô cùng rõ ràng.

Ai ngờ, Cao Dương lắc đầu nói: “Tổng giám đốc cũng không muốn đối địch với ngài, thực tế, chuyện của cô Dương, anh ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng.”

Anh ta lại đưa một thứ gì đó đến, chuyển chủ đề: “Còn nói, cụ Dương nhìn trúng một mảnh đất, mãi vẫn chưa lấy được.”

Dương Chiến khẽ giật mình, nhận lấy xem xét, hơi ngạc nhiên: “Đây là…”

“Đây là thành ý tổng giám đốc muốn thể hiện với ngài.” Cao Dương không quan tâm hơn thua nói: “Anh ấy nói, dù là chuyện chị Ngọc làm hay là đứa bé chưa ra đời kia, anh ấy cũng sẽ không so đo, cũng hy vọng cụ Dương có thể bỏ qua thành kiến. Nhưng mà, duy nhất có người, ngài không thể động vào. Nếu không chính là chạm vào điểm mấu chốt của tổng giám đốc, đến lúc đó, chính là ngài chủ động tuyên chiến với anh ấy rồi. Mặc dù tổng giám đốc không thích chiến tranh, nhưng không phải là người sợ phiền phức, cùng lắm thì hai bên đều tổn hại, nhà họ Dương khẳng định cũng không chiếm được chỗ tốt nào.”

Nhìn hợp đồng trong tay này, biểu cảm của Dương Chiến dần dần trở nên phức tạp. Thật lâu sau, ông ta ngẩng đầu, nhìn Cao Dương, nheo mắt lại, có thâm ý khác nói: “Vì một người phụ nữ, làm nhiều như vậy, đáng sao?”

Cao Dương vẫn luôn mỉm cười: “Có đáng hay không, mỗi người một ý. Cũng như, tôi cho rằng, cụ Dương vì chút chuyện trước kia, liên lụy đến danh dự và tiền đồ của con trai mình cũng không đáng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK