CHƯƠNG 584
“Tôi không tin!” Mộ Dung Hoành Nghị hung hăng đẩy bác sĩ ra, muốn quay người đi ra ngoài: “Một lũ lang băm các người, dựa vào cái gì mà nói con của tôi không còn nữa? Tôi muốn đi tìm viện trưởng của các người!”
Không để ý dưới chân, anh va phải ghế, Cao Dương lập tức bước lên trước: “Tổng giám đốc…”
Mộ Dung Hoành Nghị bắt lấy anh ta, ra lệnh: “Đưa tôi đến phòng làm việc của viện trưởng!”
Bác sĩ thở dài nói: “Anh à, cho dù anh đi tìm ai, đứa bé không còn đã là sự thật…”
“Câm miệng!”
Mộ Dung Hoành Nghị hét lên, trên trán đã nổi lên toàn gân xanh, bàn tay nắm chặt lại, đấm một phát lên cửa, đã đập vỡ cánh cửa.
Thấy anh còn muốn đánh, Cao Dương vội vàng ngăn anh lại: “Tổng giám đốc! Anh bình tĩnh một chút….”
Bác sĩ bị dọa không nhỏ, lùi về sau một bước: “Anh à, anh còn như vậy, tôi sẽ gọi bảo vệ đó!”
Cao Dương nói xin lỗi với ông ta: “Thật ngại quá, mong anh thông cảm một chút.”
“Lang băm! Một đám lang băm!” Mộ Dung Hoành Nghị gầm lên, cả người đều bốc cháy, bất luận như thế nào, anh cũng không thể tin cũng không muốn tin!
Cao Dương vẫn kéo anh ra khỏi cửa, lại nhìn thấy chị Ngọc đứng ở bên ngoài, cũng đang rất đau lòng, khó chịu.
“Cậu chủ….”
Nghe thấy giọng nói của chị Ngọc, Mộ Dung Hoành Nghị đẩy Cao Dương ra, mò mẫm đi về phía trước, giọng nói rất căng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đứt.
“Chị Ngọc! Chị nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Chị Ngọc hơi mở miệng, dáng vẻ giống như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn cúi đầu, trong lòng đang phải tiếp nhận sự đau đớn vô cùng.
“Nói!!”
bà ta bị tiếng hét của Mộ Dung Hoành Nghị dọa sợ, sợ hãi ngẩng đầu lên, toàn bộ đều quay lại: “Cô chủ quả thật có trộm uống thuốc!”
Câu này vừa được nói ra, Mộ Dung Hoành Nghị cứng đờ tại chỗ.
“Chị…chị nói cái gì? Chị nói lại một lần nữa đi!”
Cao Dương cũng vô cùng ngạc nhiên, nhìn chị Ngọc: “Chị Ngọc, rốt cuộc là chuyện gì?”
Chị Ngọc cúi đầu rất thấp, đã nói ra rồi, bà ta cũng đã không còn đường lui. Hạ quyết tâm, bà ta nghẹn ngào nói: “Tôi có nhìn thấy mấy lần, cô chủ uống thuốc ở sau lưng tôi. Lúc đầu, tôi cũng không để ý, nhưng, lúc nãy tôi có đi hỏi bác sĩ, thuốc cô chủ uống…chính là dùng để phá thai….”
bà ta càng nói, giọng càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn tiếng khóc thê lương.
Cao Dương vô cùng ngạc nhiên, nhìn Mộ Dung Hoành Nghị, ngược lại anh lại trở nên bình tĩnh, cả người dường như mất đi toàn bộ sức lực và tinh thần, đôi mắt rủ xuống, hai tay buông thõng, lùi về sau một bước, từ từ ngồi xuống chiếc ghế dài.
Phong ba bão táp một giây trước, lúc này không một gợn sóng, giống như một vũng nước chết.
“Tổng giám đốc….”
Cao Dương muốn đi khuyên bảo, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của anh, cau mày, vẫn lựa chọn im lặng lùi về một bên. Chị Ngọc lau mắt, không dám ngẩng đầu lên, cũng vội vàng rời đi.
Mộ Dung Hoành Nghị dựa lưng vào tường, cứng đờ ngồi ở dó, không khí bên cạnh dường như đã đông cứng lại, chỉ có anh không ngừng hít thở, giống như một người chết đuối, liều mạng cố bắt lấy thứ gì đó, cuối cùng chỉ là vô ích, đưa hai tay lên luồn vào trong tóc, giật tóc của mình, đứa bé này….không thể mất đi.
Không thể.