CHƯƠNG 614
Đường Thước vừa nghe thì sự hứng thú trong mắt càng đậm: “Nhà thiết kế biết chế tác giày không nhiều, đặc biệt còn là con gái, suy nghĩ của cô có chút đặc biệt, thật là giỏi.” Cùng lúc nói chuyện, anh ta đã áp sát Tưởng Cầm.
Tưởng Cầm lùi lại một bước, vẫn đang mỉm cười: “Xem nó là sở thích thì không có gì không được, cũng sẽ không cảm thấy mình quá giỏi.”
“Khiêm tốn” Đường Thước cười ha ha, trên gương mặt đẹp trai có một loại nhiệt tình không thể lý giải được: “Cô Tưởng, có hứng thú nói về công việc của cô không?”
“Đương nhiên!” Tưởng Cầm cầu còn không được, đây chính là mục đích cô đên đây.
“Ở đây nhiều người, chúng ta đến bên đó ngồi đi.”
“ừ”
Thấy mắt Tưởng Cầm muốn đi theo tên đó, Lâm Đào nhìn mà khẩn trương, vội gọi điện cho Nghiêm Túc…
Tưởng Cầm theo Đường Thước đến ban công, nơi đó nghiễm nhiên chính là một ban công lộ thiên, rượu trên quầy bar để kín. Anh ta xắn tay áo, nhất định phải đích thân pha chế một ly cho cô.
“Ly này gọi là… dục vọng.”
Nhìn thấy ly rượu được đẩy đến trước mắt, Tưởng Cầm nhướn mày, từ trong ánh mắt không hề che đậy đó của Đường Thước, cô hiểu được thông tin nào đó.
Cô thản nhiên nhận lấy, một hơi uống cạn.Đường Thước hơi sững người, sau đó mỉm cười: “Rượu này không phải uống như vậy.
Tưởng Cầm để chiếc ly xuống, dùng mù bàn tay lau môi, nhìn thẳng anh ta: “Nhà thiết kế Đường, tôi nghĩ anh cũng đoán được, tôi tại sao lại đến đây… Không sai, tôi là muốn lấy ủy quyền của anh, nhưng †ôi cho rằng, tiêu chuẩn anh chọn đối tượng hợp tác, tiền đề chính là người có thực lực tương xứng với thiết kế của anh!
Nếu như tôi hiểu sai ý, vậy thì xin lỗi, xem như tôi chưa từng đến là được.”
Cô đứng dậy muốn đi, đầu đột nhiên có hơi choáng, cô lắc đầu, muốn duy trì tỉnh táo, nhưng lại không có ích gì.
“Ha ha…”
Đường Thước mỉm cười đi tới, đưa tay nhẹ nhàng chơi đùa lọn tóc ở xõa ra ở bên †ai của cô: “Cô khá thú vị, nhưng tôi không thích chơi những trò lòng vòng như thế.”
Lại gần cô, anh ta nói: “Vừa rồi ly rượu đó là tôi cố ý pha cho cô.”
Thấy cơ thể của Tưởng Cầm dần mềm nhũn, nụ cười trên mặt Đường Thước gần như lãnh khốc.
Anh ta ôm cô trong lòng, một tay vác cô lên vai, muốn đưa cô rời đi, đối diện có một người đột nhiên đi tới, mỉm cười: “Nhà thiết kế Đường vẫn là thích trực tiếp như vậy, cũng không quan tâm người ta có bằng lòng hay không.”
Nhìn thấy người đến, tinh thần vốn căng thẳng của Đường Thước cuối cùng cũng thả lỏng: “Là anh”
Anh mỉm cười: “Lần này như thế nào?
Không để bụng thì chia sẻ chút đi.”
Đường Thước liếc nhìn người phụ nữ trong lòng, ngược lại phóng khoáng xoay mặt của cô ra: “Nhìn khá tươi mới, rất lâu cũng chưa nếm thử rồi.”
Đột nhiên, Đường Thước rõ ràng cảm nhận được một cỗ hàn ý, anh ta sững người, ngoảnh đầu nhìn, lại là một gương mặt mỉm như ấm áp như mùa xuân.
Anh lại gần, nâng cằm của Tưởng Cầm lên, đánh giá trái phải, sau đó buông tay: “Rất bình thường.”