Mục lục
Cô Vợ Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 542

Anh chưa từng từ bỏ sự thù hận với cô, cho dù là sự dịu dàng mà anh hiếm khi thể hiện ra cũng chỉ là vì muốn nhìn thấy cô hoàn toàn nằm rạp xuống chân anh.

Nghiêm Túc đặt vết thương và sự đau đớn của cô ở trong mắt, nhắm mắt lại, không nói gì, nắm chặt lấy tay cô, kéo cô trở lại.

“Tôi muốn đi về….” Cô giãy giụa mấy cái.

“Câm miệng.”

Nghiêm Túc trông vô cùng tức giận, quay đầu lại, hét lên với cô, khiến Tưởng Cầm sững sờ. Từ trước đến nay, mặc dù anh ta là một người lãnh đạm, nhưng chưa từng nổi nóng với cô. Hôm nay….

Anh ta đưa cô vào phòng của mình, từ trên giá giày lấy xuống một đôi giày mới, đặt bên cạnh chân cô.

“Vào đi.”

Không giống như một lời mời, nó càng giống như kiểu ra lệnh mạnh mẽ.

Tưởng Cầm đứng ở cửa do dự một lúc, anh ta quay đầu lại nhìn, nhếch miệng: “Trừ khi, cô muốn về nhà của mình, sau đó để anh ta tìm thấy cô.”

Tưởng Cầm vừa nghe thấy vậy đã lập tức nhướng mày, cúi xuống cởi giày ra, đi dép lê vào, sau đó theo anh vào nhà.

Nhà của anh ta rất lớn, không gian gần 300m vuông, một người ở rõ ràng có chút trống trải.

Anh ta đi vào phòng bếp, lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra, sau đó bật bếp nấu cơm. Tưởng Cầm từ từ đi đến cửa, nhìn động tác thuần thục của anh ta, cô hỏi: “Anh thường xuyên nấu cơm?”

“Không thường xuyên.”

Anh ta lúc này, tiếc chữ như vàng.

Có thể nhìn ra anh ta vẫn còn có chút tức giận. Tưởng Cầm áy náy rủ mắt xuống, rất lâu sau mới nói: “Lúc nãy…xin lỗi, đó không phải là ý của tôi.”

Bên cạnh có nhiều “người khác” như vậy, anh ta chắc chắn không phải là một trong số đó.

Nghe thấy vậy, anh ta ngẩng đầu lên, thờ ơ liếc nhìn cô ta: “Tôi biết rồi.”

Nếu không anh ta cũng sẽ không chịu ngược đến mức kéo cô lại, còn đưa cô về nhà, có lòng tốt nấu cơm cho cô.

“Ở đây nhiều dầu mỡ, cô ra ngoài trước đi.” Anh ta nói.

Tưởng Cầm thấy anh ta giống như không muốn nói chuyện với mình, im lặng quay người lại.

Điện thoại vẫn không ngừng rung, cô lấy ra liếc nhìn, trực tiếp tắt máy, sau đó ném lên bàn.

Đầu bên kia điện thoại, truyền đến âm thanh biểu thị tắt máy.

Mộ Dung Hoành Nghị từ từ đặt điện thoại xuống.

“Bang.”

Điện thoại rơi xuống đất, đến lúc này anh mới phát hiện ra tay mình đang run rẩy. Anh nghiến răng, dùng tay khác ấn xuống, nhưng kết quả hai tay đều run rẩy vô cùng lợi hại.

“Tổng giám đốc!”

Sau khi nhận được cuộc điện thoại của Mộ Dung Hoành Nghị, Cao Dương vội vàng đi đến: “Tôi đã phái người đi tìm, tin là rất nhanh sẽ có tin tức.”

“Ừ.”

Mộ Dung Hoành Nghị trầm giọng ừ một tiếng, nhìn khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng hai tay đặt trên đùi lại bị anh ta ấn chặt.

Cao Dương vẫn còn muốn hỏi thêm một chút manh mối, nhưng vẫn thông minh không nói lời nào, lúc đi ra thì dặn dò chị Ngọc phải chăm sóc tốt cho anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK