Tô Tố hình như là bị bỏng rồi, mau chóng đặt túi giấy lên trên bàn trà, nhìn về ánh mắt lạnh như băng củaTiêu Lăng, cô lắc đầu mạnh.
“Không thể không thể, tôi không thể nhận!”
Nếu thật nhận đồ của anh ta, vậy thì thật khó nói rõ.
Tiêu Lăng nhàn nhạt đứng dậy, từ trên nhìn xuống cô, “cô Tô, xin đừng hiểu lầm, điện thoại di động này không phải tôi tặng cô, là vì công việc ! Phía trên có phương thức liên lạc của đạo diễn Phạm Lãi, đạo diễn Phạm Lãi sắp tới sẽ liên lạc với cô.”
Đương nhiên, trên điện thoại di động cũng có số của anh ta.
Tô Tố cắn môi, căm hận không thôi.
Tên khốn!
Đây là chắc chắn nàng sẽ không hủy hợp đồng rồi.
Cô rất muốn quăng điện thoại vào mặt Tiêu Lăng, chỉ vào cái mũi của anh ta mắng to lão nương ta không hầu hạ nữa, thế nhưng nghĩ đến phí bồi thường vi phạm hợp đồng là một trăm triệu, tất cả dũng khí của cô như khinh khí cầu bị đâm thủng vậy, trong chốc lát liền thấy uể oải.
Dù cho là đem cô cắt thành từng khối đi cân rồi bán, cũng không đến một trăm triệu a.
Cô kiếp này cộng thêm kiếp sau cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy.
Cho nên cô đành hổ thẹn thỏa hiệp thêm một lần nữa!
......
Trong nhà bếp, Tô Tố oán hận bằm thịt, trực tiếp xem thịt xem như Tiêu Lăng mà bằm.
Cô nhận lấy điện thoại xong liền muốn rời khỏi, nhưng Tiêu Lăng vô sỉ yêu cầu, bắt cô nấu cơm cho anh.
Hèn hạ vô liêm sỉ!
Để người tàn tật như cô nấu cơm cho anh, còn anh thì thoải mái nhàn nhã tựa vào ghế sofa xem tivi!
Đáng ghét!
Thật đáng ghét!
Nhưng trong tủ lạnh của Tiêu Lăng lại chỉ còn một chút thịt ba chỉ và một bó rau cần, thêm nữa chính là một chút bột mì, Tiêu Lăng vô sỉ yêu cầu muốn ăn sủi cảo., cung cấp
Sủi cảo.
Vừa tốn thời gian vừa tốn sức.
Nhưng lại không có cách nào, ai bảo cô ở trong nhà này, vả lại dù gì đã nhận điện thoại di động của anh ta, cô cũng không thua thiệt hắn, cho nên cô cũng chỉ có thể khổ sở bằm nhân thịt sủi cảo trong bếp!
Hai tay Tô Tố nắm lấy chuôi dao, chặt đến tấm gỗ bùm bùm vang lên, nhưng hầu như không chút ảnh hưởng gì với người nào đó đang xem tivi trong phòng khách. Lúc cô lơ đãng nhìn người nào đó đang chống đầu uể oải trên ghế sofa, càng tức đến mặt đỏ.
Cô nhỏ giọng thầm thì để hả giận, “Tên khốn, đừng để tôi tìm thấy cơ hội, nếu không tôi nhất định đem anh chặt thành thịt muối!
......
Trong phòng khách, Tiêu Lăng thật ra cũng không thảnh thơi như vậy.
Ánh nhìn của anh cũng không hướng về TV, mà là thỉnh thoảng nhìn vào cái bóng nhỉ nhắn trong phòng bếp. Phòng bếp của anh trên cơ bản chỉ dùng để trưng, bản thân anh từ trước đến giờ chưa bao giờ nấu cơm, chỉ đôi lúc làm giúp việc nấu cơm cho anh.
Phòng bếp thiết kế theo kiểu mở, anh ngồi trong phòng khách cũng có thể thấy rõ ràng từng cử chỉ của cô.
Nhìn cô mặc tạp dề đứng ở nơi đó, cảm xúc trên mặt rõ ràng, không cần nghĩ cũng biết tiểu yêu tinh này nhất định là trong lòng đang mắng anh.
Tiêu Lăng chống đỡ cái trán, khóe miệng lộ ra một ý cười.
Anh cũng không biết vì cái gì, chính là thích xem dáng vẻ Tô Tố muốn phản kháng lại không dám phản kháng, khiến trong lòng anh nhột nhột.
Bởi vì phải nấu cơm, tóc cô buộc lại, buộc thành đuôi ngựa. Ánh mặt trời màu vàng kim men theo cửa sổ rọi trên người cô, có thể thấy rõ ràng phần gáy sau trắng nõn của cô . Đuôi ngựa bởi vì động tác bằm thịt của cô mà giật giật, thỉnh thoảng sẽ nhảy vào trong gáy..
Đen đen, trắng trắng!
Thị giác mãnh liệt ngược lại khiến anh híp mắt lại, đột nhiên nhớ lại khoái cảm khó cưỡng lại trong đêm hôm, vừa nghĩ thế, thân thể lập tức nóng lên.
Đáng chết!
Tiêu Lăng khẽ nguyền rủa một tiếng, “soạt” một tiếng từ trên ghế sofa đứng dậy, đi phòng vệ sinh tắm nước lạnh.
......
Tô Tố nấu cơm đã quen,cô rất nhanh là gói xong sủi cảo, đồng thời rất nhanh nấu xong. Vớt sủi cảo ra đặt vào trong mâm, lúc bưng đến phòng khách lại không thấy bóng người.
A, người đâu?
Cô buông mâm xuống, khập khễnh đi đến cửa phòng ngủ, cửa phòng ngủ không có đóng, cô nghe rất rõ tiếng nước truyền ra từ bên trong phòng.
Mắt Tô Tố đảo một vòng, cầm lên túi xách trên ghế sofa, suy nghĩ , lại ấy điện thoại đi.
Nếu đã không thể hủy hợp đồng, cô cũng chỉ có thể cầm điện thoại chờ điện thoại của đạo diễn Phạm Lãi.
Lúc này không trốn chờ đến khi nào!
Hóp lưng lại, rón rén đi đến cửa, đổi dép lê đi, sợ giày cao gót sẽ phát ra âm thanh, lại thêm mắt cá chân còn đau, cô không có mang giày, lặng lẽ xách lấy giày cao gót, mở cửa phòng rồi lặng lẽ trốn.
Cửa phòng “răng rắc”một tiếng đóng lại, sau khi Tô Tố ra khỏi phòng lập tức rút chân chạy nhanh, lúc này cũng không lo nổi chân đau nữa, nhanh chóng chạy vào trong thang máy, ấn lầu một. Đợi cô chạy từ trong thang máy ra, sau khi ngồi lên xe taxi, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngồi trong xe taxi, lau mồ hôi lạnh trên trán, nói địa chỉ nhà cho tài xế biết, chờ sau khi xe chạy , cô mới bĩu môi không thèm, nhìn vào tòa nhà cao hai mươi sáu tầng, Tô Tố oán hận giơ ngón giữa!
......
Cho nên khi Tiêu Lăng tắm rửa xong thay bộ quần áo khác đi ra, trong phòng đã không còn người nào.
Động tác lau khô tóc của anh dừng lại chút, nhìn thấy túi xách trên ghế sofa và chỗ giày cao gót trước cửa đã không thấy, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
Tiểu yêu tinh, cô lại dám chạy!
Tiện tay khăn lau đầu ném vào thùng rác, khi thấy trên bàn trà đặt vào một nồi sủi cảo nóng hổi, lửa giận của anh thoáng giảm chút.
Cúi người, cầm đũa kẹp một cục.
Thịt bằm rất nát, trộn cùng rau cần, cắn một miếng mùi vị thơm lan khắp nơi, so với sủi cảo trước kia anh ăn qua không biết ngon gấp bao nhiêu lần, lửa giận của Tiêu Lăng lại giảm thêm một chút.
“..... Không nghĩ tới tài nấu ăn của tiểu yêu tinh lại tốt thế.”
Anh ngồi ở trên ghế sofa, chờ sau khi một mâm sủi cảo đều ăn hết, lửa giận cũng tản ra bảy tám phần.
Sau khi cơm nước no nê mới lấy điện thoại di động ra, bấm số của Tô Tố.
......
Lúc Tô Tố nghe được chuông điện thoại vang thì cô đang trong xe taxi, nhìn thấy trên màn hình lấp lóe hai chữ “Tiêu Lăng” to đùng, oán hận tắt máy.
Nghĩ nét mặt đen xuống của Tiêu Lăng trong cuộc điện thoại kia, Tô Tố cười đắc ý.
“ Anh ăn hiếp tôi, tôi sẽ không bắt máy của anh, hớ hớ!”
Tắt máy của Tiêu Lăng, đột nhiên cảm giác cái tức cả ngày hôm nay đều tan thành mây khói, tâm trạng lập tức tốt lên.
Sắc mặt Tiêu Lăng đầu dây kia quả thật trở nên u ám.
Tiểu yêu tinh lá gan thật lớn, dám cúp điện thoại của anh. Anh mặt lạnh lần nữa bấm gọi.
Tô Tố lần nữa cúp máy.
Hai người như đang so nghị lực vậy, một cái tiếp tục gọi, một cái tiếp tục tắt.
Tô Tố xuống xe taxi, đi về hướng nhà. Điện thoại lần nữa ro lên, cô nhìn cũng không nhìn liền nghe điện thoại, không đợi thanh âm đầu dây bên kia vang lên, cô liền chửi lớn, dù sao không mặt đối mặt với Tiêu Lăng căn bản cô không sợ anh. “ Có thôi đi không, đầu óc anh vấn đề sao, tôi đã đến nhà rồi, tôi cảnh cáo anh, không được quấy rối tôi nữa, bằng không tôi sẽ đi tố cáo anh quấy rối tình dục!
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói yếu ớt của đối phương, “cô nói......đầu óc tôi có vấn đề?”
Tô Tố sững sờ.
Không đúng, đây không phải giọng của Tiêu Lăng.
Cô dừng bước, đưa điện thoại tới trước mắt nhìn qua, xem xong hận không thể cho mình mấy cái miệng to mồm mới được.
Bởi vì trên điện thoại hiện thị rõ ràng hai chữ” Phạm Lãi” to đùng.
A a a ——
Nội tâm Tô Tố sụp đổ.
Vừa rồi cô lại mắng đạo diễn!
Đỉnh đầu cô bay qua vài chữ.
Tô Tố, mày xong đời rồi!