Mục lục
Truyện không tên số 33
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

39703

Bây giờ chỉ là chín giờ sáng hơn, mười một giờ trưa vẫn còn một tiếng mấy đồng hồ.

Tiểu Thất trở về ký túc xá, lục tung mọi thứ từ cái ví tiền, những thứ được đặt dưới đáy rương, nhưng mà tất cả số tiền đó cộng lại chỉ được có một ngàn đồng thôi.


Tiểu Thất nhìn vào chiếc ví tiền trống không, khóc không ra nước mắt.


"Giờ sao đây, phải đợi Tiểu Tuyền về? Không được, trên người Tiểu Tuyền cũng không có bao nhiêu tiền. . . . . . giờ sao đây?"


Tiểu Thất cắn đầu ngón tay, không ngừng phiền não.


Trên thực tế, nếu cô muốn mở lời mượn tiền, thì có rất nhiều người cho cô mượn.

Như là anh trai, như là cô cô? Hay là Lãnh Điền Tâm, đừng nhìn cô nhóc Lãnh Điền Tâm chỉ mới mười bốn tuổi thôi, nhưng sự giàu có của cô ấy nhiều hơn Tiểu Thất nữa, chỉ mỗi ngày đi học Lãnh Mạc thúc thúc cho cô ta tiền tiêu xài thôi cũng nhiều hơn cả gia tài trên người cô cộng lại rồi.


Nhưng mà. . . . . .


Nếu qua đó vay tiền họ!

Cô vừa ở bên anh trai lấy một ngàn đồng rồi, nếu qua đó xin tiền nữa, thì anh trai chắc chắn sẽ hỏi nguyên nhân, nếu nói ra. . . . . . thì sẽ chết chắc!

Tiểu Thất rối rắm hết nửa ngày cũng không tìm ra cách nào tốt hơn!

Rất nhanh chóng, điện thoại của cô bỗng reo lên, cô ta nhìn vào điện thoại, vừa đúng mười một giờ, người gọi điện thoại hiển thị Lục Sâm.

Tiểu Thất giật bắn mình, nhanh chóng nghe điện thoại.

"Alo?"

"Tiêu Tiểu Thất, đã mười một giờ rồi đó!"

"Tôi lập tức tới ngay, mười phút nữa, không không không, năm phút được rồi, Lục tổng hãy chờ tôi nhé!"

Tiểu Thất nhanh chóng dọn dẹp đồ, cầm chiếc cặp phi nhanh chạy xuống lầu!

Ai cha!

Cô ta đã phí suy nghĩ những việc ngớ ngẩn đó cũng hết cả giờ đồng hồ rồi.

Trời ạ!

Sao mà trễ thế, người đàn ông này có làm khó dễ cô không đây.

Tiểu Thất bán mạng chạy đến cửa lớn của trường học.

"Phù —— phù!"

Thấy chiếc xe đang đậu trước cửa lớn trường học, Tiểu Thất chạy một mạch thở phì phò rồi ngừng lại, bây giờ đã là trời thu rồi, thời tiết cũng đã mát mẻ ra, nhưng đầu cô ta vẫn toát mồ hôi.

Chiếc xe lặng lẽ ngừng lại.

Triệu Đào nhìn thấyTiểu Thất, bèn từ ghế vô lăng bước xuống, đi đến phía sau mở cửa cho Tiểu Thất vào.

Ngồi ở hàng ghế sau, Lục Sâm đã ngồi một cách đoan đoan chính chính ở bên trong.

"Tiêu tiểu thư, mời lên xe."

"Ừm!"

Tiểu Thất ôm chặt cái cặp của mình, ngại ngùng leo lên xe.

"Lục. . . . . ."

"Đừng gọi tôi là Lục tổng nữa!"

"Dạ!" Tiểu Thất cúi đầu, cảm giác thấy chiếc xe như chạy về phía trước, không nhịn được nuốt nước bọt, "Này, Lục Sâm, chúng ta đi đâu đây?"

Lục Sâm con ngươi chợt lóe sáng, "Tới rồi thì cô sẽ biết thôi."

"Ồ!"

Tiểu Thất sờ vào chiếc ví tiền đang lép xẹp, khóc không ra nước mắt.

Cô ta vừa ngừng nói chuyện, thì những âm thanh trong xe bỗng chốc im lặng, cảm thấy rất là ngượng ngùng e thẹn, Tiểu Thất như ngồi trên đống than, cái mông cô không ngừng nhích tới nhích lui, Lục Sâm nhẹ liếc mắt nhìn cô, cả người Tiểu Thất như cứng đờ đi, tức khắc cô ta không dám lộn xộn nữa.

"Khụ, cái người họ Lục. . . . . . Lục Sâm, các người đã lựa chọn xong chưa?"

Lục Sâm có vẻ khó chịu, có câu hỏi thì trả lời, "Vẫn chưa xong, La Na vẫn còn trong trường học của các người, dự tính buổi chiều hôm nay sẽ có kết quả."


"Ờ!"


Tiểu Thất rất muốn hỏi về thành tích của lớp cô ấy, nhưng suy nghĩ một hồi, rốt cuộc kìm nén vẫn là cách tốt nhất .


Ngộ nhỡ Lục Sâm dùng thành tích để uy hiếp cô ấy, dù sao sự việc này cũng do cô ấy đề ra, như vậy chả phải là ngốc à!


Tiểu Thất cúi đầu không nói.


Lục Sâm liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt như có chút lóe lên một nụ cười ẩn ý, và rất nhanh chóng tiêu tan không thấy nữa.


Triệu Đào đang lái xe phía trước, đang quan sát hai người họ nãy giờ, nhìn thấy ánh mắt Lục Tổng như có chút mềm mỏng và nụ cười ẩn ý ôn hòa, Triệu Đào trợn mắt tỏ vẻ kinh ngạc, theo sau đó có chút vui vẻ an tâm.


Triệu Đào đã theo Lục Sâm từ lúc bắt đầu làm việc.


Đến bây giờ cũng đã qua nhiều năm rồi, nhiều năm nay anh ta chưa hề thấy Lục Sâm vì một người mà dao động qua, cũng có lẽ. . . . . . Triệu Đào vừa lái xe vừa nhìn về hướng Tiêu Tiểu Thất, có thể người con gái này sau này sẽ khiến cuộc sống của Lục Sâm không còn bình thản nữa!


Nếu là như vậy, thì quả thật rất tốt.


Cũng bởi vì không phải là ngày chủ nhật, nên vào buổi trưa không bị kẹt xe, xe lăn bánh trên đường rất nhanh, rất nhanh, chưa được nửa tiếng đồng hồ, xe đã dừng lại ở một nhà hàng cao cấp.


Tiểu Thất nhìn cái nhà hàng trước mắt của mình, chân như muốn sụn xuống!


Cái nhà hàng này cô đã từng ghé vô rồi, đồ ăn ở đây rất tốt, hương vị rất ngon, nhưng mà cũng giống nhau, giá cả thì cũng rất là đắt, giá ở đây rẻ nhất cũng phải ba chữ số, còn những món ăn trên bảng hiệu đều được giật trên bốn chữ số. . . . . .


Tiểu Thất sờ vào chiếc ví tiền đang bị khô lép xẹp.


Nếu cô trốn chạy. . . . . . có còn kịp nữa không?


Bên đây, Triệu Đào đã từ cái cốp xe sau lấy ra chiếc xe lăn của Lục Sâm, nửa vịn nửa ôm Lục Sâm, dìu anh ta ngồi vào chiếc xe lăn, Tiểu Thất liền hoàn hồn trở lại, nhanh chóng xuống xe.


"Lục, Lục Sâm, hôm nay chúng ta sẽ ăn ở đây à?"


Ánh mắt của Lục Sâm dừng lại trên người của Tiểu Thất.


Không biết tại sao, có Tiểu Thất ở đây, anh ta không cần đến Triệu Đào ôm anh ta lên xe lăn nữa, và anh cũng luôn chú ý đến biểu cảm của Tiểu Thất, và ngạc nhiên phát hiện, Tiểu Thất đối với hành vi này của anh ta quả nhiên không bộc lộ chút kỳ thị nào.


Dường như. . . . . . sự việc này rất bình thường.


Lục Sâm ủ rũ ánh mắt xuống, vểnh khóe miệng cười nụ cười rất ẩn ý.


Người con gái này. . . . . . Quả nhiên là không bình thường!


Từ khi anh ta ngồi vào chiếc xe lăn đã nhiều năm nay rồi, anh đã nhìn thấy nhiều ánh mắt đồng tình thương xót, cũng thấy qua không ít ánh mắt lóe lên sự châm biếm, lời nói châm chọc anh.

Cho đến bây giờ!

Tiểu Thất là người con gái đầu tiên đối đãi với anh như người bình thường.

"Lục Sâm?"

Lục Sâm định thần lại, nhìn vẻ mặt Tiểu Thất căng thẳng ôm lấy chiếc ví tiền, cái môi đang bậm cứng lại như được buông lỏng ra, toàn thân ngồi dựa vào chiếc xe lăn lộ rõ vẻ mặt vô cùng nhàn nhã, "Hương vị của nhà hàng này không chê vào đâu được."

Cô cũng biết là không tồi!

Nhưng, cái giá của nó cũng đẹp lắm!

Tiểu Thất đề nghị, "Lục Sâm, hay là tôi dẫn các người ăn món cay Tứ Xuyên nhé, tôi biết có một chỗ bán đồ ăn Tứ Xuyên đặc biệt rất ngon, thật sự đặc biệt rất ngon!"

Giá cả cũng đặc biệt bình dân.

Triệu Đào đẩy chiếc xe lăn, bước vào nhà hàng, vừa đi vừa nói chuyện, "Tiêu tiểu thư, cô không biết rồi, Lục tổng của chúng tôi không thích ăn cay!"

". . . . . ."

Một câu nói đã khiến cô ra bị nghẹn muốn chết.

Tiểu Thất chỉ có thể từng bước từng bước đi theo sau.

Đến nhà hàng rồi, Lục Sâm muốn thuê một phòng riêng.

Thân người của Tiểu Thất như cứng đờ đi, phòng riêng à. . . . . . cái loại nhà hàng như thế này, nếu mà đòi phòng riêng thì cái giá của nó cũng tiêu phí rất là cao đó.

Thôi rồi thôi rồi!

Cô vốn dĩ vẫn ôm lấy tư tưởng gặp may, nghĩ rằng nếu Lục Sâm tương đối thân sĩ thì sẽ để cô ta gọi món ăn, thì cô ta có thể nói bản thân vẫn chưa đói, gọi món nào rẻ một tí, như vậy ít ra cũng đủ tiền trả cho bữa ăn này, nhưng mà bây giờ gọi một phòng riêng khiến cho nguyện vọng của cô đều trở thành bọt biển hết.

Đôi chân nặng nề của Tiểu Thất đi theo sau hai người.

Nhà hàng thật tao nhã, các phòng riêng cũng rất đẹp, bên trong bố trí rất nhiều cây cối xanh mơn mởn, tạo cảm giác rất là vui tai đẹp mắt.

Nhưng hiện tại Tiểu Thất không còn tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp nữa.

Vừa bước vào phòng riêng, Lục Sâm vàTiểu Thất ngồi xuống , Triệu Đào đột nhiên đứng dậy, "Lục tổng, tôi có một số việc cần phải ra ngoài một chút, rất nhanh sẽ trở lại, hai người ăn trước đi, khi nào ăn xong rồi, thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ quay trở lại đón hai người."

Lục Sâm làm sao không biết được anh ta suy nghĩ gì, tròng tử chợt sáng lên, gật đầu, "Đi đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK