Tiểu Thất khẳng định.
Lục Sâm nhìn thấy cô, đã thật sự nhìn thấy cô, cô đã thấy Lục Sâm nhìn về hướng của cô, sau đó. . . . . . Tiếp tục tiến về phía trước.
"Lục Sâm!"
Vách tường đã che chắn hết tầm nhìn của hai người, Tiểu Thất trơ mắt nhìn thấy bóng dáng của Lục Sâm như muốn lặng đi.
Tiểu Thất nổi điên xông qua đó.
"Lục Sâm, Lục Sâm anh đừng đi!"
Khi vừa xông qua khu kiểm an, đã bị nhân viên công tác chặn lại.
"Tiểu thư, không có vé máy bay thì không thể vào được đâu."
"Không! Tôi muốn tìm Lục Sâm, tôi muốn tìm anh ấy!"
Nhân viên công tác bất đắc dĩ ngăn cô lại, "Thực xin lỗi tiểu thư, chúng tôi không thể cho cô vào đó được!"
Tiểu Thất bị ngăn lại ở phía ngoài hành lang, nghe được tiếng hối thúc của truyền thanh giục tới, nước mắt của cô chảy dài nhìn về phía bức tường, dường như như thế, thì mới có thể nhìn thấy được Lục Sâm không nhẫn tâm. . . . . . Sau đó theo vách tường đi ra.
Nhưng mà. . . . . .
Tất cả thực tế đều do cô ảo tưởng mà ra.
Tiểu Thất lảo đảo lui về sau hai bước, che mặt khóc nức nỡ.
"Lục Sâm, anh thật tàn nhẫn, vì sao anh có thể đối xử với em như thế. . . . . ."
Ngay cả cơ hội nói một lời tạm biệt cũng không cho cô nói.
Tiểu Thất nức nở khóc lớn, "Tại sao lại như thế, nói một lời tạm biệt cho thật tốt, sau đó mới rời đi không được sao, tại sao lại tàn nhẫn như vậy, Lục Sâm, tại sao anh lại như vậy, tại sao có thể như vậy. . . . . ."
Cuối cùng, Lục Sâm cũng không trả lời cho câu hỏi của cô.
Âm thanh lại phát lên.
"Quý hành khách chú ý, chuyến bay xxxxxx đi đến Thụy Sĩ đã cất cánh. . . . . ."
Đã. . . . . . cất cánh rồi sao!
Tiểu Thất nhanh chóng chạy ra ngoài như bay, tìm một nơi đất trống, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, quả nhiên là có một chiếc máy bay bay lên.
Tiểu Thất vịn chặt mặt.
"Lục Sâm, anh tàn nhẫn quá. . . . . . anh đã để lại vết mực in sâu vào lòng em như vậy, sau đó lại không có trách nhiệm, lại từ trong cuộc đời của em. . . . . .mà hoàn toàn biến mất là sao!"
Điện thoại bỗng nhiên vang lên tiếng "Tút tút".
Tiểu Thất đau lòng đến nổi mặc kệ.
Cô thẩn thờ đứng dưới ánh nắng, ánh nắng buổi chiều rất là ấm áp, nhưng cô lại cảm thấy từ đầu đến chân rất lạnh lẽo.
Đột nhiên ——
Cô như suy nghĩ đến điều gì đó, điên cuồng lấy trong túi một chiếc điện thoại ra xem.
Tin nhắn trên điện thoại quả nhiên là của Lục Sâm nhắn lại.
Chỉ đơn giản năm chữ.
"Xin lỗi! hẹn gặp lại!"
Tiểu Thất lần nữa lại suy sụp, anh ta lại có thể để lại năm chữ nhẹ bổng, rồi nhẹ nhàng rời đi như vậy sao.
Hẹn gặp lại à?
Bọn họ. . . . . . còn có khả năng gặp lại nữa sao!
Tiểu Thất ngẩn đầu nhìn chiếc máy bay trên trời xanh, máy bay bay rất nhanh, đã nhanh chóng bay ẩn vào đám mây, cuối cùng không còn nhìn thấy nữa.
Tiểu Thất như mất hết cả tinh thần rời khỏi sân bay.
Cô không đón taxi nữa, cô đi bộ một mình, bước từng bước một .
"Lục Sâm, hôm nay là ngày cuối cùng, em buông lỏng cho bản thân mình nhung nhớ về anh, đợi qua ngày hôm nay. . . . . . em sẽ đem anh để trong ký ức, và sau đó sẽ không bao giờ...... lấy ra nữa ."
. . . . . .
Cùng lúc đó.
Lục Sâm đã ngồi trên máy bay, máy bay đang bay vào không khí lưu, có chút nghiêng ngã, anh ta ngồi ở khoang hạng nhất, thuận theo cửa sổ trên khoang và nhìn xuống dưới, nhìn thấy kiến trúc phía dưới ngày càng nhỏ bé, mọi thứ ngày càng nhỏ hơn, cuối cùng biến mất không thấy gì.
Anh cười đau khổ.
Cúi đầu nhìn chiếc điện thoại đã bị khóa máy.
Cô ấy. . . . . . có lẽ đã nhận được tin nhắn của anh.
Lục Sâm cầm lấy điện thoại, đặt lên môi hôn nhẹ nhàng, trong lòng thầm chúc phúc cho cô, "Tiểu Thất, hy vọng em có thể vì cái tình cảm này mà mạnh mẽ bước ra, em nhất định sẽ hạnh phúc thôi, nhất định!"
Anh đã suy nghĩ kỹ rồi.
Lần này đi Thụy Sĩ.
Nếu. . . . . . như gặp may, anh thành công sống sót, như vậy, bất kể đợi bao lâu, anh nhất định quay lại tìm Tiểu Thất xin cô tha thứ, dùng nửa đời còn lại để đền bù cho khoảng thời gian cô chịu ủy khuất này.
Còn nếu như. . . . . . không may mắn anh ta rời khỏi thế giới này qua một thế giới khác.
Thì anh ta chỉ biết dùng trái tim thành khẩn, để chúc phúc cho cô tìm được người yêu cô nhiều hơn.
Triệu Đào ngồi bên cạnh, không đành lòng nhìn Lục Sâm, "Tổng tài. . . . . ."
Lục Sâm đã thu vén lại tất cả cảm xúc, "Có việc gì?"
"Không, không có gì!" Triệu Đào thở dài nói, "bên phía lão phu nhân tôi đã gọi điện thoại hỏi thăm rồi, sau khi chúng ta tới Thụy Sĩ, lão phu nhân sẽ đến đón chúng ta, sau đó sẽ trực tiếp sắp đặt bệnh viện."
Lục Sâm gật đầu, "Tôi biết rồi."
Bởi vì trên máy bay, Lục Sâm không thể mở máy điện thoại ra được.
Đợi đến khi chuyển máy bay, Triệu Đình Đình xuống máy bay, lúc này trời đã sập tốt, Lục Sâm nhờ Triệu Đào đi mua vé máy bay cho Triệu Đình Đình, sau đó chào tạm biệt cô, "Đình Đình, chuyện lần này rất cảm ơn em, cảm ơn em đã đứng sau chịu nhiều bêu danh để giúp anh!"
"Anh cũng đã giúp em sắp xếp một công việc tốt rồi mà, đài truyền hình ở kinh thành, không phải là nơi tùy tiện có thể vào đó được, nếu em còn ở A thị, thì không biết đợi bao nhiêu năm nữa mới nhận được một cơ hội như thế này, cho nên chúng ta cũng có thể xem như huề nhau rồi đấy." Triệu Đình Đình mỉm cười nhìn Lục Sâm, thời gian này, cô trơ mắt nhìn thấy Lục Sâm có chút ốm đi, có khi Lục Sâm phát bệnh, cánh tay vịn lên chiếc chân đó hiện rõ gân xanh, nhìn đặc biệt đau khổ.
Triệu Đình Đình hít một hơi thật sâu.
Nói thật.
Trong giai đoạn này, cô đối với Lục Sâm hoàn toàn không có chút suy nghĩ gì nữa, hiện tại cô chỉ hy vọng Lục Sâm có thể bảo vệ tốt cho sức khỏe của mình mà thôi.
"Lục Sâm, anh nhất định phải điều trị cho thật tốt, sau đó hãy trở về!"
Lục Sâm mỉm cười không nói gì.
Anh ta cũng hy vọng có một kết cục như vậy.
Khi nói chuyện, Triệu Đào đã làm xong thủ tục đăng ký, Triệu Đình Đình nhận phiếu đăng ký từ tay của Triệu Đào, nhìn Lục Sâm cười, "Tốt lắm, em sắp đi rồi , Lục Sâm, có thể cho em ôm anh một cái được không, như là ôm tạm biệt vậy."
Lục Sâm không nói gì, trực tiếp kéo cánh tay của Triệu Đình Đình, cho cô một cái ôm thật chặt.
Triệu Đình Đình sửng sốt, cô còn tưởng rằng Lục Sâm sẽ cự tuyệt lời yêu cầu của cô.
Sau khi sửng sốt, cô liền ôm chặt lấy Lục Sâm, "Lục Sâm, cám ơn anh!"
"Anh cũng cám ơn em!"
Hai người cùng nhau buông ra, nhìn nhau cười.
Triệu Đình Đình cảm ơn Lục Sâm một cách đơn giản, nếu như lần này không tiếp xúc với Lục Sâm, cô sợ rằng trong lòng cô vẫn sẽ lưu luyến đến bóng dáng của Lục Sâm, thì sẽ bất lợi cho tình cảm sau này của cô, Lục Sâm thông qua cách này để cô hoàn toàn mất hết hy vọng, cô thật sự rất cảm kích.
Lục Sâm đối với Triệu Đình Đình, hoàn toàn xuất phát từ việc muốn cảm ơn sự giúp đỡ của cô.
Triệu Đình Đình lần cuối nhìn Lục Sâm một cách sâu sắc, cầm tờ giấy đăng ký rồi vẫy tay chào Lục Sâm, "Tạm biệt!"
"Tạm biệt!"
Sau đó, hai người đều biết rằng, lần từ biệt hôm nay, thì sau này muốn gặp lại, trên cơ bản sẽ không có khả năng nữa.
Lục Sâm dùng ánh mắt lịch sự nhìn theo bóng dáng của Triệu Đình Đình dần dần biến mất trong tầm mắt.
Chuyển máy bay cần phải chờ đợi.
Anh và Triệu Đào vẫn như cũ chờ đợi trong phòng chờ.
Lục Sâm một lần nữa bật điện thoại lên.
Điện thoại vừa mới mở ra, âm thanh "Leng keng leng keng ——" liền vang lên.
Lục Sâm nhìn thấy.
Nhìn thấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.
Tất cả cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đều được gọi và gửi đến từ Cảnh Thụy.
Lục Sâm nhìn đến năm mươi sáu cuộc gọi nhỡ, trái tim như đập thình thịch, có một dự cảm đặc biệt không tốt.
Anh ta vừa muốn gọi điện thoại cho Tiêu Cảnh Thụy, thì vừa đúng lúc Tiêu Cảnh Thụy đã gọi lại một lần nữa.
Lục Sâm hoang mang nhận điện thoại, điện thoại vừa được tiếp thông, thì nghe được tiếng nói khẩn thiết của Tiêu Cảnh Thụy, "Lục Sâm, anh đang ở đâu? Tiểu Thất có đang ở cùng anh không! Em ấy đã mất tích rồi!"