"Haha, hahaha!"
Khi cô trở về phòng, Tô Tố vẫn nằm trên ghế sofa cười không ngừng.
Hai người từ bên ngoài trở lại, cả người ướt đẫm, nhìn rất nhếch nhác, Tô Tố được bọc trong khăn mà Tiêu Lăng ném trên bãi biển, trong khi bản thân anh mặc một chiếc quần bơi, cô không nhịn được hả hê khi thấy người gặp nạn, lúc đó nếu Tiêu Lăng ném cái quần bơi đi, thì anh chỉ có thể trần truồng trở về.
Cô nghĩ đến tình cảnh đó, cười đến chảy nước mắt.
Đây được gọi là người tính không bằng trời tính.
Trời cũng không chấp nhận hành vi của anh, vì vậy đến dạy dỗ anh.
"Haha ... Ai ya, không được không được, cười đến em đau cả bụng."
“Rất buồn cười sao?”
Tiêu Lăng tựa mặt vào cánh cửa, mặt hầm hầm.
Anh rất không dễ dàng chuẩn bị cẩn thận buổi tối lãng mạn, vốn muốn làm một bữa tối ngoài ra dưới ánh nến lãng mạn, rồi kêu người đốt lửa trại, thậm chí tìm người để chơi violin, hai người vừa ăn cơm vừa thưởng thức cảnh đêm và nghe nhạc, bây giờ bị thay đổi thành ở trong nhà.
Đặc biệt là cái áo tắm tình thú mà anh đặc biệt chuẩn bị, còn có dáng vẻ cực kỳ quyến rũ của Tô Tố, còn nghĩ có thể phát sinh quan hệ thực tế một tí ...... bây giờ bị gội gáo nước lạnh, hoàn toàn không còn gì.
Anh sắp chán nản chết, trong khi tiểu yêu tinh này còn cười, anh thấy thoải mái mới là lạ.
Đột nhiên, anh nghĩ đến một cái gì đó, đôi mắt hơi nheo lại, thản nhiên nói một câu, " mưa lớn như vậy, hôm nay sẽ không thể quay trở lại trung tâm thành phố, em nhanh chóng đi tắm, sau đó xuống ăn tối."
Tiếng cười của Tô Tố dừng lại.
Bị dọa một phen, đột nhiên cô lăn khỏi ghế sofa.
"Dong-----"
Đầu gối đập xuống sàn nhà uỵch một tiếng, Tô Tố đau đến "aiya" một tiếng, nhưng cô không chú ý tới sự đau đớn, ôm chặt đầu gối đứng dậy khỏi mặt đất, bộ dáng như bị hù dọa.
"Anh, anh nói cái gì vậy? Không quay về à?"
"Ừ." Tiêu Lăng thấy cô như vậy, đột nhiên tâm trạng trở nên tốt hơn. Anh chậm rãi tìm kiếm một chiếc khăn lau khô cơ thể, chỉ về phía mưa lớn bên ngoài cửa sổ, "Mưa lớn như vậy làm sao quay về? Hôm nay em đừng nghĩ nữa, sáng mai hãy nói."
"Không được không được, em phải quay về. Em còn phải quay phim vào ngày mai."
"Vậy ngày mai dậy sớm."
"Không ..."
"Chỉ có thể như thế." Tiêu Lăng tùy tiện vứt khăn " mưa lớn đi đường rất dễ xảy ra tai nạn, chắc chắn không thể về rồi."
Tô Tố khóc không ra nước mắt.
Cô nhìn ra cửa sổ, trên thực tế không cần nhìn, chỉ cần nghe tiếng mưa rơi trên ban công cũng biết mưa lớn cỡ nào, hồi nãy lúc bọn họ vội vã trở lại từ bên ngoài, mưa rơi xuống cơ thể cũng cảm thấy đau, thời điểm này mưa còn nặng hạt hơn.
Thời điểm nào, lái xe một tiếng rưỡi để trở về, quả thật không an toàn.
Nhưng ... nhưng ...
Qua đêm không về, cô giải thích làm sai với hai đứa trẻ đây?
"Có lẽ đợi tí nữa mưa sẽ ngừng."
Cô ôm hy vọng cuối cùng nhìn Tiêu Lăng: "Nếu một tí nữa mưa ngừng, chúng ta quay về được không?"
Mưa mùa hè không phải đều như vậy sao, đến cũng nhanh đi cũng nhanh, nói không chừng năm ba phút sau sẽ ngừng.
Tiêu Lăng nhìn mưa nặng hạt, hào phóng gật đầu, "Được, trước 10h nếu mưa ngừng, chúng ta sẽ quay về. Nhưng bây giờ, đi tắm."
Tô Tố gật đầu, mặc dù đó là mùa hè, nhưng do bị ướt mưa nên cảm thấy rất lạnh.
Cô ấy vừa mới vào tủ để lấy quần áo, đã thấy Tiêu Lăng đi vào phòng tắm. Cô đột nhiên ngạc nhiên, lại nhìn da thịt trần trụi hiện lên ánh sáng lạnh, lặng lẽ lấy quần áo ra khỏi kệ, rất hào phóng xua tay, "Anh đi tắm trước đi, em gọi điện về nhà."
Tiêu Lăng bước đến chỗ cô, nắm lấy cổ tay cô "Tôi làm sao có thể cho em tắm một mình, để em cảm thấy lạnh, loại chuyện không có phẩm vị này sao tôi có thể làm được?
"Ý anh là ..."
"Cùng tắm."
"Không không không!"
Tô Tố lắc đầu liên tục, cực kì kháng cự. Tắm uyên ương, trong điều kiện tỉnh táo này, cô làm sao làm được.
Mắt cô nhìn quanh, đột nhiên vén mái tóc dài của mình mỉm cười với anh.
Tiêu Lăng ngây người.
Tô Tố nhân cơ hội này, nhanh chóng đẩy tay anh ra, nắm lấy quần áo bước bước lớn vào phòng tắm, thuận tay khóa chặt cửa.
Phù!
An toàn rồi.
Tô Tố áp tai vào cánh cửa nghe, không nghe thấy gì mới nhẹ nhõm. Họ đặt phòng này chỉ có một phòng tắm, nghĩ đến chuyện Tiêu Lăng người vẫn còn ướt, Tô Tố nhanh chóng tắm xong và bước ra, trên đầu bọc một chiếc khăn, người mặc quần áo Tiêu Lăng chuẩn bị cho cô .
Cô phát hiện ra rằng, chắc chắn Tiêu Lăng là một người nhàm chán.
Trước mặt mọi người là khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc, sau lưng thì là người bỉ ổi vô sỉ.
Anh đưa cho cô một chiếc váy corset màu đỏ, vải ít đến đáng thương, phía trên buộc lưng, váy xòe, váy rất ngắn, hoàn toàn không dám cúi xuống, cúi xuống chắc chắn sẽ bị thấy hết.
Cô kéo chiếc váy ngắn không thoải mái bước ra khỏi phòng tắm
"Tiêu Lăng, sau này không được phép chuẩn bị cho tôi những chiếc váy ngắn như vậy, không để ý một cái là có thể bị thấy hết." Cô không để ý mà ngẩng đầu, ngây người.
Tiêu Lăng nheo mắt nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, miệng nở một nụ cười dễ chịu, không biết đang nghĩ gì.
Cô mơ hồ không biết chuyện gì xảy ra, vẫy tay trước mặt anh ta. "Anh sao vậy, nghĩ gì mà nhập tâm thế."
"Bộ đồ này của em, có giống bộ em mặc ở khách sạn Marina không?"
Tô Tố ngây người, chợt nhớ lần đầu tiên cô gặp Tiêu Lăng, khi đó hai người chỉ là tình một đêm, không phải cô cũng mặc một chiếc váy màu đỏ sao, cô nhìn xuống váy mình đang mặc, khá giống bộ trước đây mặc, tuy nhiên vải được nâng cấp lên n lần.
Một dòng điện ấm áp chạy qua tim cô.
Tiêu Lăng cũng không phải chỉ biết nghĩ đến việc chiếm tiện nghi của cô.
Coi như anh có tâm!
Nghĩ như vậy, khuôn mặt của cô dịu dàng hơn ,giọng nói của cô ấm áp hơn mấy phần. "Anh đi tắm nước nóng đi, đừng để bị cảm lạnh."
"Em đừng chạy lung tung, trong phòng chờ anh ra, anh đã đặt một bữa ăn, đợi tí cùng xuống ăn tối."
"Biết rồi biết rồi!"
Tiêu Lăng khẽ nhếch mày, mang quần áo vào phòng tắm.
Tô Tố âm thầm nhìn mưa vẫn rơi, đi đến đóng hết cửa sổ lại, tiếng mưa lộp bộp đập lên kính, thỉnh thoảng kèm theo âm thanh của sấm sét vang lên và tia chớp xẹt ngang trời, rất đáng sợ.
Cô ngồi xuống giường, cắn ngón tay của mình trông rất đau khổ.
Theo tình hình hiện tại, mưa sẽ không dừng lại.
Đôi mắt cô rơi trên chiếc túi trên giường, nghĩ đến sự chuẩn bị cẩn thận của Tiêu Lăng ngày hôm nay, cuối cùng lòng mềm xuống, lấy điện thoại ra khỏi túi.
Sáng nay khi cô ra khỏi nhà ,đặc biệt nói với Tiểu Hy tối nay sẽ về trễ, cho nên điện thoại không có cuộc gọi nhỡ cũng như tin nhắn nào .
Cô do dự một lúc, gọi số điện thoại bàn.
Nhìn cửa phòng tắm khép kín, cô lén chạy đến phòng khách để gọi điện. Điện thoại được kết nối nhanh chóng, là giọng nói của Tiểu Thất.
Cô còn chưa kịp nói, bên kia Tiểu Thất đã bala nói, "Mami mami, phải mẹ không, mẹ ơi bên ngoài mưa lớn quá, hôm nay mẹ đi ra ngoài không có mang ô? Mẹ làm việc xong chưa, có cần con và anh đi đón không? "
Tô Tố nhanh chóng từ chối. "Đừng, hôm nay mẹ không bị ướt mưa, hôm nay mẹ ... à, có lẽ sẽ không về."
Điện thoại vừa tắt, Tiểu Thất và Cảnh Thụy nhìn nhau, Tiểu Thất bịt phần loa điện thoại lại, cười trộm, "Anh trai, mẹ nói ngày hôm nay không về, có phải là ở với Daddy không?"
Tô Cảnh Thụy gật đầu khẳng định, "Chắc vậy.".