Mục lục
Truyện không tên số 33
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

39669

Bên kia.

Tô Nhiễm đã về đến viện của mình, lúc đó trời cũng đã tối rồi, bèn hỏi A Trung tình hình bên viện của lão thái gia, A Trung lại nói, "Lão thái gia không có động tịnh gì hết."

Sắc mặt của Tô Nhiễm trở nên buồn rầu.

Thật đáng chết mà!

Ông ta hành động như vậy với lão thái gia là vì tình cảm và đạo nghĩa, vì muốn lão thái gia thả Cảnh Thụy và Tiểu Thất, nên đã qua bên đó hết nửa ngày, phía bên viện của nhà cũ không có động tịnh gì, đây rõ ràng ngoài miệng là lão thái gia đồng ý với ông ta nhưng trên thực tế hiển nhiên ông ta đã tính sẵn trước sẽ hoạt động bí mật!

Tô Nhiễm phiền não đến nổi làm ngã ly trà.

A Trung nhất thời không dám nói gì, lúc nãy tính khí của lão gia còn tốt lắm mà, đặc biệt là rất thông cảm cho hạ nhân, và rất ít khi nào nổi giận trước mặt hạ nhân!

"Lão gia. . . . . ."

"Tiếp tục theo dõi cho ta!" Tô nhiễm nghiến răng, "A Trung, ngươi với những người trong viện của lão thái gia có quen biết gì không?"

"Lão gia ý của lão gia là . . . . ."

"Không sai, cứ thủ ở bên ngoài viện cho ta đến khi nào nhận được tin tức, nếu như vậy căn bản không được, chúng ta nên đánh động bọn chúng mới được."

Cảnh Thụy vàTiểu Thất chắc chắn là đã bị lão thái gia nhốt lại rồi, điểm này không thể nghi ngờ, nhưng mà bên trong viện của lão thái gia đều là thân tính của ông ta, nếu muốn vào trong viện dò thám tin tức, quả thật là khó như lên trời vậy, nhưng mà đối lập lại, thì càng thân tính thì lão thái gia lại càng không có cảnh giác, nếu như bọn họ có một tai mắt trong viện của lão thái gia, chuyện đó đương nhiên là quá tốt rồi.

A Trung vẻ mặt chua xót, "Lão gia, ngài cũng biết, những người trong viện của lão thái gia toàn bộ đều là những người được chọn lựa rất tinh tế mà ra, vả lại không bao giờ giao hảo tốt với những người trong viện khác, tôi tuy rằng nhận biết được những người trong viện của họ, nhưng cũng không thể thân thiết đến nổi làm cho họ phản bội lại lão thái gia được."

Thủ đoạn của Lão thái gia thì ai cũng biết hết rồi.

Có tiếng là rất tàn bạo!

Nhưng chỉ cần ở trong viện của ông ta mà suy nghĩ lệch lạc đi, chỉ cần bị phát hiện, dù chỉ là một việc nhỏ thôi, cũng quyết không nhân nhượng! Về phần trừng phạt. . . . . . nhẹ thì chừa lại nửa cái mạng, nếu nặng thì trực tiếp cho tất cả những người ở trong đó loạn côn đánh đập chết, ở trước mặt mọi người đem phương pháp tàn nhẫn để giết chết, chỉ cần vài lần như vậy thì những người trong viện sẽ không có ai dám có suy nghĩ lệch lạc!

Tô Nhiễm trầm mặc xuống.

Ông ta đương nhiên là hiểu A Trung nói có lý.

Nếu mà dễ dàng như thế thì có thể sắp xếp nội ứng thâm nhập vào trong, ông ta cũng không cần đợi đến bây giờ.

"A, đúng rồi!" A Trung đột nhiên kinh ngạc hô lên một tiếng.

"Cái gì?"

"Lão gia, tôi bỗng nhiên suy nghĩ ra một việc, có thể là một cánh cửa đột phá!"

Tô Nhiễm lập tức truy vấn, "Sự tình thế nào, nói mau!"

"Chuyện là thế này, hai ngày trước tôi nghe nói trong viện của lão thái gia có một nữ người làm, là cái người được lão thái gia sắp xếp chỉ chuẩn bị thức ăn cho lão thái gia mà thôi, nói mẹ của cô ta đột nhiên phát hiện bị nhiễm trùng đường tiểu, hiện tại không thể đổi thận được, đó là chắc chắn sẽ không còn mạng rồi, vả lại tôi có nghe nói Tiểu Mai là con gái duy nhất trong nhà, ba của cô ấy đã qua đời rất sớm, là mẹ của cô ấy một mình nuôi cô ấy, từ nhỏ hai mẹ con đã nương tựa vào nhau mà sống, hai mẹ con có tình cảm đặc biệt rất tốt!"

Tròng mắt Tô Nhiễm như sáng rực lên, "Ngươi làm sao biết được chuyện này thế?"

"Trong thời gian này tôi đã quen với người canh cửa trong viện của lão thái gia, vô tình nghe được bọn họ nói vậy, nghe nói Tiểu Mai bây giờ đang vay tiền khắp nơi để chuẩn bị cho mẹ cô ta làm phẫu thuật!"

"Tốt tốt tốt, đây là một cơ hội rất tốt!"

Tô Nhiễm nhớ ra Tiểu Mai, tuy rằng cô nương nhỏ này chỉ mới hai mươi tuổi đời, nhưng mà đã làm việc ở trong Tô gia được mười năm rồi, vì tính tình cũng lanh lợi, nên được điều qua bên cạnh lão thái gia để chăm sóc, đã bao nhiêu năm cô ta không phạm sự cố gì.

Nếu như có một nội ứng như vậy, thì thật sự quá tốt rồi!

"A Trung, ngươi có thể liên hệ với Tiểu Mai được không?"

"Dạ có thể! Mỗi ngày Tiểu Mai tan ca đều đến bệnh viện thăm mẹ, chỉ cần chúng ta thủ ở bệnh viện, thì có thể tìm được cô ấy!"

"Tốt lắm, đem địa chỉ của mẹ cô ta đưa cho ta."

"Lão gia, ngài muốn tự đi à. . . . . ."

"Đúng vậy, để ta tự đi, như vậy mới có sức thuyết phục hơn!"

. . . . . .

Ngày hôm sau!

Lúc sáng sớm, Tô Vi Túc đã chuẩn bị xong các thứ cần thiết rồi!

"Lão thái gia, mọi sự đã chuẩn bị xong."

"Tốt lắm!" Lão thái gia gật đầu, "Mang những thứ đó đi theo ta!"

Hai người hầu mang theo chiếc rương kính chừng ba mét vuông,trên chiếc rương bằng kính đó phủ tấm vải lụa cũng không biết bên trong có cái gì, còn có một người hầu đang nắm tay một đứa bé trai ốm yếu, toàn thân đứa bé trai dính đầy máu, nó đã không còn hơi sức để vật lộn nữa, đang bị kéo lê tiến về phía trước.


Rất nhanh tiến vào mật thất.


Hai người hầu nam buông cái rương xuống, còn một người khác thì mang bé trai quăng xuống đất, sau đó vài người cung kính đứng ngay phía sau lưng của lão thái gia.

Tô Vi Túc đem chiếc ghế nhỏ đến cho lão thái gia ngồi, sau đó tiến về phía sau lưng lão thái gia rồi đứng bên cạnh lão.

Trong phòng Cảnh Thụy và Tiểu Thất nhìn thấy dáng điệu này, toàn thân căng thẳng lên.

Ánh mắt của Cảnh Thụy nhìn vào chiếc rương, rồi nhìn cậu bé, lại lướt nhìn về phía cậu bé rồi chuyển sang nhìn trên người của lão thái gia, "Các người muốn làm gì?"

Lão thái gia không thèm nhìn, rồi nháy mắt với Tô Vi Túc.

Tô Vi Túc từ trong tay áo lấy ra một chiếc dao găm, dưới ánh sáng băng giá của ngọn đèn, chiếc dao găm phản chiếu lại những cái lạnh dày đặc.

Cảnh Thụy liền quay sang bảo vệ Tiểu Thất!

"Ngươi muốn làm gì?"

Tô Vi Túc không nói gì, tùy tay đem dao găm quăng xuống chân Cảnh Thụy!

"Bốp ——"

Dao găm rớt trên nền xi măng, phát ra tiếng vang chói tai.

Cảnh Thụy bảo vệ Tiểu Thất lùi ra sau hai bước, nhìn vào bên chân chiếc dao găm, tâm trạng hoảng hốt bất định nhìn mọi người.

Tô Vi Túc quay sang nhìn lão thái gia, thấy ông ta gật đầu, anh ta không vội không chậm chỉ vào cậu bé đang nằm sấp dưới mặt đất, "Tiểu thiếu gia, nhiệm vụ của ngày hôm nay, chính là dùng chiếc dao găm trên mặt đất đâm thủng vào cổ của cậu bé này!"

Đồng tử của Cảnh Thụy đột nhiên co rụt lại!

Muốn cậu ta giết người à!

Cậu ta nhìn vào cậu bé đang nằm dưới đất, cậu bé tuy rằng đang trọng thương không thể động đậy, nhưng mà nhìn vào thần thái của cậu bé như đang khẩn cầu, Cảnh Thụy liều mạng lắc đầu, "Các người điên rồi à! Đó là người, là một người sống! Sao có thể làm như vậy được!"

"Tiểu thiếu gia, nếu như bây giờ ngài động thủ, thì xem như không có chuyện gì xảy ra, nếu như ngài không động thủ thì. . . . . ."

Tô Vi Túc nháy mắt với mấy người hầu, một trong số những người hầu đi đến trước chiếc rương, dang tay mở tấm vải lụa đang che phủ lên trên!

"A ——"

Tiểu Thất đột nhiên sợ hãi hét lên một tiếng, thân thể Cảnh Thụy cũng co rúm lại.

Vải lụa được kéo ra, thì chiếc rương bằng kính trong suốt vài mét vuông chứa đầy mười mấy con rắn, toàn là những con rắn đang sống, con nào con nấy đều to bằng hai ngón tay cộng lại, ít nhất cũng dài nửa mét. Những con rắn ở trong chiếc rương không ngừng bò qua bò lại, ngẫu nhiên lè chiếc lưỡi rắn ra, trông thật là khủng khiếp.

Tô Vi Túc nhìn hai đứa trẻ kinh sợ đến nổi mặt không có chút máu, không khỏi nhắc nhở Cảnh Thụy.

"Tiểu thiếu gia, nếu như ngài hôm nay không động thủ với cậu bé này, vậy thì…… tiểu tiểu thư sẽ bị nhét vào cái rương kính đấy!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK