Cả đời không tỉnh dậy ?
Vậy há chẳng phải thành người thực vật sao!
Ai nấy đều nhìn Mộ Bạch đang nằm trên giường, khá lâu không ai nói một lời nào, Mộ Bạch dường như đang ngủ, yên tĩnh nằm trên giường, trừ khuôn mặt trắng xanh ra, hoàn toàn không giống như bị thương.
Trong lòng Tô Tố đau đớn ghê gớm.
Nếu như không phải đi cũng cô, Mộ Bạch sao lại thành ra như thế này.
“Bác sĩ...có cách nào khiến cậu ấy tỉnh dậy không?”
Bác sĩ nghĩ một hồi, nhẹ nhàng nói, “Trong bệnh viện cũng không phải không nghe trường hợp người thực vật được gọi tỉnh dậy, có vài người tuy hôn mê, những vẫn nghe thấy chúng ta nói chuyện, nếu gặp trường hợp như vậy tỉ lệ gọi tỉnh dậy là rất cao, nhưng chuyện này phần nhiều mang tính may mắn trong đó, còn lại chính là...nghĩ cách tìm ra người bệnh nhân để ý nhất, mỗi ngày ở bên tai nói chuyện với anh ấy, có lẽ vậy sẽ có tác dụng trong việc bình phục.”
Người anh quan tâm nhất?
Tô Tố nắm chặt lấy nắm tay, lòng bàn tay bị vướng lại , cô cúi đầu nhìn, trong tay đang nắm chặt chính là chiếc nhẫn Mộ Bạch mua cho An Nhiên, mắt Tô Tố sáng lên.
Đúng!
An Nhiên!
An Nhiên nhất định có thể gọi cậu ấy dậy!
Mấy người cùng với y tá đẩy Mộ Bạch vào trong phòng bệnh, đây là phòng khép, phòng cũng lớn và yên tĩnh, Tô Tố xem thời gian, giờ đã là nửa đêm, cô nhìn Lãnh Mạc và Trương Hân đang đứng đó, nói với họ, “Hai người về trước đi, Trương Hân cậu đang có thai, lúc này không được thức khuya, mau về nhà nghỉ ngơi đi.”
Trương Hân không yên tâm, Tố Tố vừa bị cướp mất hai đứa nhỏ, giờ còn ở đây chăm sóc người bệnh ,như vậy đâu được.
“Tố Tố, cậu về nhà nghỉ đi, ở đây đã có mình và Lãnh Mạc chăm sóc.”
Tô Tố lắc đầu, “Không được, Mộ Bạch vì mình mà biến thành nhưu vậy, mình sao có thể không lo không chăm được, hai người về trước đi, mình sẽ không cưỡng ép mình, nếu gượng không nổi sẽ nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh, vả lại còn có Tiêu Lăng ở cạnh mà.”
Trương Hân còn chưa nói gì, Lãnh Mạc đã đan ngón tay vào lòng bàn tay cô, Trương Hân nhìn anh một cái, bỗng không nói gì.
Lãnh Mạc dắt Trương Hân ra khỏi phòng bệnh, “Vậy được, mai chúng tôi lại đến thăm cậu ấy.”
…
Rời khỏi phòng bệnh.
Trương Hân tức giận nhìn Lãnh Mạc, “Sao anh lại làm ánh mắt đó không cho em nói chuyện?”
Lãnh Mạc thở dài, “Mộ Bạch chỉ trong thời gian ba ngày mới có cơ hội tỉnh dậy, thời gian ba ngày đáng quý như vậy? Lời bác sĩ nói em quên rồi sao, phải tìm người Mộ Bạch quan tâm nhất để nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy mới có thể tỉnh lại…”
Trương Hân ngây người ra, bước chân bỗng dừng lại, “Ý anh nói….”
“Anh chỉ muốn thử xem, dù sao thì Mộ Bạch cũng yêu thầm Tô Tố bao nhiêu năm nay, nếu như nói là người cậu quan tâm nhất, nói không chừng Tô Tố có thể gọi cậu ấy dậy.”
“Nếu….không được thì sao?”
Bầu trán Lãnh Mạc có chút suy tư, “ Nếu như không được, mai phải tìm cách thông báo cho ba mẹ Mộ Bạch .”
….
Lãnh Mạc và Trương Hân vừa đi, trong phòng bệnh chỉ còn Tiêu Lăng và Tô Tố, và người đang hôn mê Mộ Bạch.
Cánh tay Mộ Bạch vẫn đang truyền dịch.
Nước muối từng giọt từng giọt chảy xuống, vào trong cơ thể Mộ Bạch, mà Mộ Bạch lại không phản ứng gì.
Tô Tố tìm một cái ghế ngồi bên giường bệnh Mộ Bạch, cô im lặng nhìn Mộ Bạch, một mặt đầy thành khẩn, “ Mộ Bạch, nếu cậu thật sự có thể nghe chúng tớ nói chuyện, xin cậu, mau tỉnh lại đi, nếu như cậu không tỉnh lại, mình và Tiêu Lăng nhất định sẽ áy náy với cậu cả đời. Còn nữa…cậu là con một, nếu cậu không tỉnh lại, vậy ba mẹ cậu phải làm sao, cậu không thể để kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh chứ, còn có An Nhiên, cậu không phải nói đi tìm An Nhiên sao, An Nhiên nếu biết cậu nằm trên giường bệnh thế này nhất định sẽ đau lòng lắm đây.”
Tô Tố nói cả nửa ngày, Mộ Bạch lại không có chút phản ứng gì cả.
Tiêu Lăng đứng sau lưng Tô Tố, hai tay đặt lên vai cô, nhìn bộ dạng của cô, nhẹ nhàng thở dài, “Tô Tố, đừng nói nữa.”
“ Tiêu Lăng, nếu Mộ Bạch không tỉnh dậy, chúng ta phải làm sao?”
“Không! Anh ấy sẽ tỉnh lại, nhất định sẽ !”
Tô Tố cắn răng, đúng, con người Mộ Bạch tốt như thế sao có thể thành người thực vật được chứ, cho dù phải trả bất kì giá nào, cô cũng nhất định tìm cách khiến Mộ Bạch tỉnh lại.
Mắt Tô Tố nhìn qua một vòng căn phòng, cuối cùng nhìn vào tủ đầu giường, điện thoại của Mộ Bạch.
Tô Tố cầm điện thoại trên tay.
Đây là lúc bác sĩ khi phẫu thuật cho Mộ Bạch phát hiện, sau khi thay đồ bệnh nhân cho cậu ta, thì đem điện thoại cho cô.
Tô Tố mở trang chính lên.
Điện thoại Mộ Bạch không có mật khẩu, cô trượt tay mở.
“Tô Tố, em đây là…”
“Em phải liên lạc với An Nhiên, tuy Mộ Bạch không nói, nhưng em có thể nhìn ra, lúc Mộ Bạch nhắc đến An Nhiên, trong mắt tỏa ra ánh sáng tươi vui, anh nhất định không biết rằng mình đã yêu An Nhiên từ khi nào, nếu có thể tìm được An Nhiên, Mộ Bạch có thể có cơ hội tỉnh dậy.”
Tiêu Lăng bỗng không nói một lời.
Tô Tố mở danh bạ điện thoại của Mộ Bạch, số điện thoại của An Nhiên chắc là bắt đầu từ chữ A, ấn cái đầu tiên chắc là của cô ấy, cuối cùng Tô Tố cũng lật thấy An Nhiên_Tiều yêu nữ An Nhiên.
Giờ là ba giờ sáng, An Nhiên đổi số điện thoại khác, rõ ràng là gọi được, mà không ai nghe máy.
Là vì hạ quyệt định muốn cắt đứt với Mộ Bạch sao!
Tô Tố cười đau khổ, cô chỉ có một cách thức duy nhất liên lạc với An Nhiên, nếu không gọi điện thoại được, cô thật không biết liên lạc với An Nhiên bằng cách nào.
“Tô Tố, gửi tấm hình Mộ Bạch cho cô ta.”
Mắt Tô Tố sáng lên!
Đúng , sao cô lại quên điều này!
Tô Tố đứng dạy, lùi mấy bước, mở chăn ra chụp một tấm hình! Dưới tấm chăn người Mộ Bạch đầy những ống ghim, mũi anh đeo bình dưỡng khí, nhìn cảnh này thật sự là khiến người ta đau lòng. Tô Tố chụp xong, nghĩ đi nghĩ lại rồi ghi một đoạn chữ.
Sau khi gửi tin tức đi, điện thoại vẫn không có bất kí tín hiệu gì.
Tô Tố có chút thất thần, “ Tiêu Lăng, anh nói xem An Nhiên có đến không?”
Tiêu Lăng nhẹ nhàng ôm Tô Tố, “Đừng lo lắng, bất luận như thế nào, chỉ cần An Nhiên nhìn thấy tin này, nhất định sẽ đến!”
Nguyện là như vậy!
Tô Tố và Lãnh Mạc canh giữ Mộ Bạch cả đêm, đến sáng đêm thứ hai, hai người vẫn chưa có ý muốn ngủ.
Tiêu Lăng vệ sinh sơ qua, “Anh xuống lầu mua chút đồ ăn sáng,”
“Ừm!”
Tiêu Lăng vừa đi được vài phút, cửa phòng bệnh mở ra, Tô Tố còn tưởng là Tiêu Lăng quay lại rồi, vừa ngẩng đầu lên, vừa định nói chuyện, thấy người đứng trước cửa không phải là Tiêu Lăng, mà là một thân phong trần An Nhiên!