Tô Tố không bận tâm đến Tiêu Lăng nữa.
Theo như cô thấy, chỉ cần mẹ Tiêu còn sống ở đây một ngày nào, mẹ Tiêu nhất định sẽ có lý do để tham gia vào cuộc sống của anh và cô, sau đó sẽ phá hỏng mọi thứ của họ, vả lại Tiêu Lăng. . . . . . Anh ta là con trai của mẹ Tiêu, điều này không có cách nào thay đổi, Tiêu Lăng là đứa con rất hiếu thảo, căn bản là không thể vì một đứa con gái như cô, mà có thể đoạn tuyệt với mẹ ruột của mình.
Đây là tình huống rất là bế tắc
Chuyện của họ căn bản là không thể nào thay đổi được
Tô Tố ôm cái chăn và nằm xuống, "Em sắp ngủ rồi, anh hãy về đi"
Lúc này trời vẫn còn chưa tối, Tiêu Lăng biết rằng Tô Tố đang muốn tránh mặt mình, không còn cách nào, "Vậy em đi ngủ đi, anh đi về trước, hôm khác anh sẽ đến thăm em nữa"
Tô Tố nhắm mắt lại một cách dứt khoát, không hề nghe thấy Tiêu Lăng nói gì nữa.
Tiêu Lăng cũng trầm lắng xuống , Tô Tố cũng nghe được âm thanh bước chân rời đi, theo sao đó là tiếng của cánh cửa đóng lại.
Cô mở mắt ra, ánh mắt thơ thẩn nhìn lên trần nhà, bật cười một cách đau khổ.
. . . . . .
Tối hôm đó Tiểu Hi về đến nhà khi trời cũng đã chập tối.
Về đến nhà việc đầu tiên cô làm là lao đến phòng của Tô Tố, nhìn thấy Tô Tố nằm ngoan ngoãn mới an tâm.
Tô Tố vẫn chưa ngủ , nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại nhìn thấy Tiểu Hi, thấy Tiểu Hi mặt xám mày tro, vẻ mặt nhớt nhát đứng trước cửa phòng, cô mở to mắt, nhanh chóng ngồi dậy, "Mày bị sao thế?"
Không phải mày nói là đi tham gia hoạt động sao, sao có bộ dạng như thế này
Tiểu Hi quả thật là rất tội nghiệp và nhớt nhát.
Quần áo trên người thật hỗn độn lại dính bùn đất, còn đầu tóc thì rối bời lộn xộn.
Tiểu Hi gãi gãi cái đầu y như tổ gà, bước từng bước lớn vào trong phòng, cô đổ một ly nước ấm, uống ực ực một hơi, sau đó đặt mông ngồi xuống ghế, "Má ơi, đúng là dọa chết người đi được "
"Rốt cuộc là làm sao vậy?"
"Tao hôm nay là đi tham gia hoạt động, thật sự nó là một lễ hội điện ảnh của A Thị, tao nhiệt tình tham gia, Tô Tố mày có biết không ở đó có rất nhiều người tai to mặt lớn, đây vẫn chưa có gì quan trọng, quan trọng là…... Có rất nhiều ký giả ở đó bọn họ đều biết quan hệ của chúng ta, lúc tao tiếp nhận phỏng vấn, bọn họ hỏi tao những vấn đề hết sức điên rồ, ôi chao mày không biết tình cảnh lúc đó đáng sợ biết mấy, may mắn là lão nương thân thủ khỏe mạnh, nếu không là không thoát ra được rồi, không chỉ như vậy đâu, lúc tao từ hiện trường của lễ hội điện ảnh trốn ra ngoài, vẫn có rất nhiều phóng viên không có ý định buông tha và theo dõi tao, cũng may tao là một tay lái cừ khôi, và nắm rõ địa hình của A Thị, nếu không tao đã bị bọn họ chặn lại rồi"
Tô Tố bị dọa nhảy dựng lên, " Vậy mày không sao chứ, bọn họ có làm gì mày không vậy?"
Tiểu Hi khoát tay, "Bọn họ có thể làm gì tao, giữa ban ngày ban mặt mà, bọn họ không dám đâu, vả lại dạo gần đây mày ít ra ngoài, nhất định đừng để đám điên loạn đó nhìn thấy mày, nếu không mày sẽ bị đặt những câu hỏi khiến mày phiền não đó"
Hôm nay không chỉ có phóng viên, mà một số người trong khu giải trí không biết thật sự hay giả vờ đến gặp cô ấy để thăm dò tình trạng của Tô Tố.
Đương nhiên, đại đa số, đặc biệt là phụ nữ, đối với chuyện này, luôn có thái độ châm biếm.
Đại khái là một số lời đồn liên quan đếnviệc Tô Tố bị Tiêu Lăng bỏ rơi
Chà
Bọn họ không phải người trong cuộc, thì biết cái rắm gì ở đó mà đoán mò, nhiều chuyện như vậy, chẳng trách vì sao không nổi tiếng
Hừ
Nếu không phải vì những ngày được rèn luyện trong đài truyền hình khá lâu, nói không chừng đã bị bộc phát rồi
Tiểu Hi lẵng lặng đem những câu hỏi hôm nay của những người đã phỏng vấn cô, tất cả cập nhật vào danh sách đen
Sau này kiên quyết không thể mời những người này tham dự tiết mục của cô
"Tố Tố, tao đến nói cho mày nghe, sau này nhất định không được rời khỏi nhà"
Tô Tố chỉ vào mắt cá chân đang bị sưng tấy, "Mày nhìn cái bộ dạng này của tao có thể ra khỏi cửa không?"
Tiểu Hi thành công khi chuyển đổi đề tài, cô nhìn vào cái chân của Tô Tố đang để ngoài chăn, kinh ngạc nói, "Hình như có vẻ tốt hơn hôm qua rồi, hôm qua nó sưng như một cái màn thầu, hôm nay đã bớt sưng rồi, đã vậy nhìn không còn cảm thấy bị dọa người nữa." Tiểu Hi lấy tay cẩn thận đụng nhẹ thăm dò, và hỏi cô, "Cònđau không?"
"Không đau bằng hôm qua " hôm qua mắt cá chân rất đau nhói.
"Còn đỡ, lần trước tao bị bong gân đau hết nửa tháng."
Tô Tố chỉ vào chai thuốc bôi được đặt trên tủ gần đầu giường, "là công lao của nó đấy"
Tiểu Hi lập tức hiểu ra, "Có phải là Mộ Bạch sư huynh mang tới không?"
"Không chỉ như vậy, còn cả xe đẩy, anh ta còn cố ý lấy gà ác từ dưới quê đem lên nữa kìa, chiều hôm nay đã tiềm canh gà ác, và còn mua một số rau cải và trái cây hữu cơ, tất cả đều được đặt vào tủ lạnh. . . . . . Tiểu Hi. . . . . . Tao cảm thấy rất có lỗi với anh ta."
Xin lỗi ở đây đương nhiên là vì không thể đáp lại tình cảm của Mộ Bạch.
Tiểu Hi đương nhiên hiểu rõ, côthẩn thờ một lúc, lập tức cảm thấy đồng cảm và nói, "Con người của Mộ Bạch sư huynh thật sự rất tốt, nghe mày nói sẽ kết hôn, anh ta không nói gì lập tức trở về nước, khi mày bị thương anh ta lập tức đến bên mày, còn thay mày làm rất nhiều việc, tao nói thiệt nha Tô Tố, nếu là tao,nói không chừng tao sẽ rất cảm động, vẫn chưa có người đàn ông nào đối xử tốt với tao như thế, so sánh một tí, Tiêu Lăng quả thực rất là cặn bã, không được, hay là mày suy xét về Mộ Bạch sư huynh xem thế nào?"
Tô Tố kiên định lắc đầu, "Không được"
"Tại sao vậy"
"Tao không muốn để anh ta hiểu lầm"
"Tại sao gọi là hiểu lầm, Mộ Bạch sư huynh thích mày lắm mà, nếu mày cân nhắc lại và sống chung với anh ấy, thì chắc chắn anh ấy sẽ mừng đến điên đảo mất."
Tô Tố vẫn cứ lắc đầu, "Tiểu Hi, cho dù tao thật sự chia tay với Tiêu Lăng đi nữa, tao cũng tuyệt đối sẽ không sống cùng với Mộ Bạch đâu. Anh ta. . . . . . Quả thật rất là tốt, tao không xứng với anh ta, anh ta xứng đáng thuộc về một người phụ nữ khác tốt hơn tao."
Trước tiên, là mối quan hệ của Mộ Bạch và Tiêu Lăng sẽ ngượng ngùng.
Kế tiếp, cô ấy đã là người phụ nữ đã có con, nếu nói rằng Mộ Bạch không để ý đến chuyện cô ấy đã có con, anh xem Cảnh Thụy và Tiểu Thất như con ruột của mình, nhưng còn cô thì sao? Cô không thể đáp lại tình yêu của anh ta, điểm này mới thật sự gây tổn thương người khác, cô ta thật sự không muốn cô với Mộ Bạch sau này làm bạn cũng không thể.
Hơn nữa. . . . . .
Tô Tố sờ nhẹ vào bụng mình, cô không thể nào đang mang thai đứa con của Tiêu Lăng mà sau đó đi thử sống chung với người anh em tốt nhất của Tiêu Lăng được.
Như vậy, đối với ba người đều không công bằng .
Tiểu Hi khi nghe Tô Tố nói vậy tâm trạng bỗng trầm lặng xuống.
Cô đại khái có thể đoán được suy nghĩ tổng thể của Tô Tố, cô thở dài, và cũng không khuyên nhiều. Chuyện tình cảm như thế chỉ có người trong cuộc mới cảm nhận sâu sắc nhất.
Vả lại gia đình Tiêu Lăng và Mộ Bạch sư huynh đều như nhau
Tố Tố đã có với Tiêu Lăng hai đứa con rồi, mà vẫn chưa được sự chấp nhận của mẹ Tiêu, nếu đổi lại là cha mẹ của Mộ Bạch thì chắc chắn là không đồng ý.
Không ai có thể chấp nhận con trai cưng của mình lấy một người vợ đã có một đời chồng, hơn nữa đã sinh hai đứa con rồi?
Tuy rằng Tiểu Hi cảm nhận Tô Tố là người ưu tú nhất thiên hạ, nhưng người khác lại không nghĩ vậy, gia đình bình thường đều không chấp nhận chuyện tình cảm như thế, huống chi là Mộ Bạch sư huynh xuất thân từ gia đình quyền quý.
Tiểu Hi nhìn Tô Tố, "Tố Tố, vậy mày quyết định như thế nào?"
Tô Tố thở nhẹ một hơi thật dài, "Kỳ thật Mộ Bạch chắc chắn biết được tao đang nghĩ gì, chỉ là anh ta không nói thôi, trước đó tao có nhờ anh ta một việc, đợi sự việc giải quyết xong rồi, tao nhất định sẽ khuyên anh ấy trở về Anh Quốc tiếp tục học hành."
Tiểu Hi sửng sốt, theo bản năng liền hỏi, "Tìm Mộ Bạch sư huynh giúp đỡ à? Tố Tố, mày nhờ anh ta giúp gì thế?"