Tỏ Tình?
Khoé miệng Mộ Bạch với nụ cười cứng đơ, ai đã tỏ tình với cô ấy?
“Là em….”
“Không phải em không phải em.” Tô Tố tay chân lúng túng “Là một người bạn thân của em, um…..nói chung là cô ấy đang rất khó chịu và hỏi tôi phải làm thế nào. Mộ Bạch, anh cảm thấy người đàng ông đó có thật lòng không?”
Mộ Bạch nhìn cô chằm chằm như thể đang điều tra lời nói cô ta có tính chân thật không. Anh nhìn khuôn mặt cô ta không thay đổi, cuối cùng cũng tin rằng không phải cô ta đi bị tỏ tình, anh thở phào nhẹ nhỏm.
Vừa thở một nhẹ nhỏm thì phát hiện rằng tấm lưng đã toát ra một lớp mồ hôi lạnh và ngay cả trán và lòng bàn tay đều toát mồ hôi.
Giật cả mình.
Anh ta còn tưởng rằng…..
Xem ra anh ấy phải tăng tốc rồi, hai ngày nay những người xung quanh đều đang tỏ tình, dùng những lời nói của Tiêu Lăng, nếu tiếp tục đợi thì người con gái thương yêu sẽ thành bạn gái của người khác, khóc đến cạn nước mắt.
“Hey, Mộ Bạch, anh đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì…..”
Mộ Bạch hoàn hồn lại, che giấy đi tiếng Haizz và nhẹ nhàng mở miệng “Điều này không dễ nói, nếu như bạn của em đối với người đàn ông đó có tình cảm thì có thể thử. Không thử thì làm sao biết hợp hay không hợp? Nếu như thật sự từ chối, bỏ lỡ thì có thể sẽ bỏ lỡ nó suốt đời.”
Khuôn mặt của Tô Tố bối rối “Anh nghĩ rằng có thể thử thử?”
“Đúng vậy, nếu như một người đàn ông tỏ tình với một người phụ nữa thì cũng đòi hỏi phải có lòng dũng cảm. Vả lại em nói người đàn ông này rất tuyệt vời, đã như vậy rồi không thử xem thì sau này bỏ lỡ không chắn sẽ hối tiếc.”
Mộ Bạch nhìn nhẹ nhàng vào Tô Tố. Cũng như anh ta, mỗi lần muốn tỏ tình đều bị bản thân nhấn chìm xuống vì sợ rằng cô ta từ chối đến bạn bè cũng không thành được.
Tô Tố lặng lẽ tự hỏi mình, nếu như bỏ lỡ Tiêu Lăng thì có hối tiếc không?
Câu trả lời bản thân cô ấy cũng không rõ.
Lặng lẽ thở dài, thôi kệ cô ta ở đây nghĩ nhiều thế nào thì cũng không có tác dụng, người đàn ông mạnh mẽ như Tiêu Lăng dù cho cô có từ chối thì cũng vô dụng. Ba ngày nay nói dễ nghe hơn là để cô ta suy nghĩ rõ ràng thì ý kiến của cô ta không thể là “không”
Ohhh…
Cô ấy lại lấy điện thoại ra xem thời gian, thời gian hẹn của họ chỉ còn lại một giờ đồng hồ.
“Em phải đi rồi à, không thì tôi có thể đưa em về?”
“Bây giờ em chưa muốn về nhà….anh có việc thì về trước đi.”
“Ah, anh cũng không vội, ngồi đây với em.
“Được thôi.”
Cô nhét điện thoại vào túi xách, thời điểm này không chừng Tiêu Lăng đang ở ngoài toà quay phim đợi cô nhưng cô ấy không biết phải đối mặt như thế nào với anh.
Hai người trò chuyện về những thứ xảy ra ở trường.
“Còn một tháng nữa là khai giảng rồi, đến lúc đó trong trường có lễ hội khai giảng.” Mộ Bạch nhìn Tô Tố với vẻ mặt không thoải mái, “đến lúc đó tôi có thể làm bạn nhảy của em không?
Anh nhìn vào khuôn mặt do dự của Tô Tố, lập tức biện ra một lý “Là như vậy nè, một bạn nữa cùng lớp tôi theo đuổi tôi nhưng tôi không thích cô ấy liền nói với cô ấy rằng tôi có bạn gái rồi. Nhưng cô ấy một mực không tin nên tôi muốn em giúp đỡ. Đêm hôm đó em có thể làm bạn nhảy của tôi được không, giả bộ làm bạn gái của tôi để cho cô ấy từ bò….”
Giả vờ làm bạn gái?
Tô Tố ngoáy ngón tay, nhưng không dám từ chối trực tiếp.
“Chuyện đó…..tôi có thể không có thời gian.”
Bây giờ cô ấy phải quay phim, vả lại nghe ông Phạm nói rằng mấy ngày nay phải quay phim ở một nơi bối cảnh khác rồi, nếu như thời gian quay phim kéo dài thì có thể không về được.
Bây giờ cô ấy cũng đã ký hợp đồng với công ty và cũng có quản lý riêng rồi, không chắc khi nào là được sắp xếp công việc rồi.
“Vậy à…” Mộ Bạch không thể che giấu sự thật vọng của mình.
“Không thì như vậy, nếu như lúc đó tôi có thời gian thì tôi sẽ đi với anh?”
Mộ Bạch mắt sáng lên và nụ cười thêm phần dịu dàng, “Được, quyết định vậy nha, vậy tới lúc đó tôi đi rước em.”
“……”Cô ấy chỉ nói khi nào có thời gian đi, chưa đồng ý mà.
Tô Tố lo bỏ đi.
……..
Tiễn Mộ Bạch đi, Tô Tố một mình nhàm chán ở toà điện ảnh.
Lén lún chạy đến cửa chính, trốn ở sau cột và nhìn phía bên ngoài. Nhìn qua nhìn lại cũng chưa phát hiện chiếc xe thể theo của Tiêu Lăng.
Chẳng lẽ chưa đến hoặc là quên rồi?
Nghĩ rằng Tiêu Lăng có thể đã quên thời gian hẹn của họ, trong lòng Tô Tố cảm thấy rất buồn.
Trong ba ngày nay mỗi khoảnh khắc cô ấy đều không thoải mái, có lẽ người ta không thể trong lòng.
“Khốn nạn!”
Một chân cô đá sỏi đá dưới chân tưởng rằng là Tiêu Lăng đá bay đi.
Cô ấy biết rằng lời nói của tên khốn Tiêu Lăng làm sao có thể tin!
Này, bà đâu phải là không tìm thấy bạn trai thì bà cũng không thèm.
Tô Tố sải dài bước chân đi ra khỏi cửa chính toà điện ảnh, trong lòng mắng hết 18 thế hệ của Tiêu Lăng một trận.
Điện thoại trong túi rung hai lần.
Tô Tố mở túi ra và thấy hai chữ “Tiêu Lăng” nhấp nháy trên màn hình điện thoại di động, nét mặt giận dữ một cách vô lý.
Tức giận liền nhấc máy điện thoại, sử dụng giọng nói hung hăng và khoa trương, “Này, Tiêu Tổng sao anh còn có thể gọi cho tôi chứ.
Khi câu này nói ra, cô tức đến tự cắn vào lưỡi mình.
Chết tiệt.
Đừng nói là người ta nghe thấy nó, kể cả bản thân cô còn cảm thấy chua xót khi nghe điều này giống như cô đang chờ đợi cuộc gọi này từ một thời gian dài.
Cô nhanh chóng sửa đổi và ho nhẹ, chỉnh chu lại giọng nói “Tiêu Tổng, anh kiếm tôi có chuyện gì không? Nếu không có gì thì tôi cúp máy trước, tôi còn đang bận này.”
“Ồ, cô đang bận cái gì vậy?” giọng nói của Tiêu Lăng có chút cười thầm.
“Ồ…..đang đi đạo, he he đột nhiên cảm thấy không đủ quần áo mặc nên đi dạo trung tâm mua sắm dự định mua vài bộ.”
Cô thuận miệng nói dối, trong lòng cảm thấy càng khó chịu.
Nghe giọng nói của Tiêu Lăng tâm trạng cũng tốt mà, khốn khiếp, anh ta còn có thể cười vui như vậy.
Cô vừa trả lời điện thoại vừa đi về phía trước, nghe trong điện thoại không còn âm thanh và nhìn vào màn hình một cách kỳ lạ.
Lạ thật.
Chưa cúp máy mà.
Người này trêu chọc cô ấy !
“Anh bệnh hoạn sao, không có chuyện gì tôi cúp nhé.”
“Em thử dám cúp xem!”
Hành động cúp máy của cô ta cứng đơ, không dán nhấn vào nó.
Khốn nạn! Ngoài việc ép buộc, anh ta còn biết những gì.
Cô ta ầm lên đối vào điện thoại “Rốt cuộc anh muốn gì!”
“Em quên hôm nay là ngày gì à?”
“He he, xin lỗi Tiêu Tổng, tôi đây trí nhớ không tốt.”
“Phải không.” Giọng nói Tiêu Tổng trở nên lạnh lùng “Nhìn đồng hồ”
Nhìn đồng hồ gì cơ?
Tô Tố nhìn vào điện thoại một cách kỳ lạ.
3 giờ 29 phút chiều.
“Tô Tố, khoảng thời gian chúng ta hẹn nhau chỉ còn 1 phút, em đã suy nghĩ làm sao để trả lời tôi rồi chứ?”
Tên này còn nhớ thời gian đã hẹn của chúng ta?
Nhưng mà….một cuộc điện thoại thì không thể lừa cô ta.
“Tiêu Lăng, không lẽ anh muốn tôi trả lời anh qua điện thoại sao, oh mơ đi. Tôi nói cho anh biết anh thích đến hay không đến đều được. Tôi nói cho anh biết tôi, không, muốn, làm, bạn, gái, của, anh, anh muốn làm gì làm gì.”
Tô Tố cúp máy vẫn chưa nguôi giận, cuối cầu nhìn vào nhật ký điện thoại hung hăng chửi, “Đồ khốn nạn, trước mặt thì giả vờ quan tâm nhưng thật ra không để trong lòng, não tôi có vấn đề mới đồng ý suy nghĩ 3 ngày. Còn nói thích tôi? Mắc địch! Bà không thèm!”
Chửi rồi chửi, điện thoại lại rung lên lần nữa.
Tô Tố nhấc máy, “Lại chuyện gì nữa!”
“Tính khí thật hung hăng.” Tiêu Lăng cười và nói “Ngước đầu lên.”