Lúc này trong đầu của Lãnh Mạc luôn hiện lên câu nói của Tiêu Lăng "Không phải là Trương Hân không có tình cảm với mày đâu" .
Cơn nóng giận bất thường như lửa đốt của anh bị câu nói này làm dịu đi.
Sự lạnh lùng không còn nữa, cũng không còn tức giận, anh đặt mông ngồi vào ghế sofa, cất giọng thanh thanh, "Mày nói. . . . . . là Trương Hân có tình cảm với tao à, do đâu mà mày thấy được như vậy?"
"Tao tốt xấu gì cũng là người từng trải, làm sao mà không nhìn ra được, mỗi lần cô ấy đến đây đều như hồn vía lên mây hết vậy, nghe mọi người bàn tán chuyện gì liên quan đến mày là cô ấy như bị thất thần. . . . . . Như vậy không phải thích, vậy thế nào mới gọi là thích đây."
Lãnh Mạc cười nhếch khóe miệng lên, hừ nhẹ một tiếng, "Tao thừa biết người phụ nữ này khẩu thị tâm phi"
Tiêu Lăng, ". . . . . ."
"Tiêu Lăng, vậy mày chỉ tao vài chiêu đi, mày nói tao nên làm thế nào mới tốt đây? Tao không muốn đánh gãy chân cô ấy đâu, nhưng mà cô ấy thật sự rất cứng đầu, mỗi ngày ở với cô ấy, có lúc muốn đối xử với cô ấy thật tốt, nhưng nhiều khi cô ấy hay gây sự, khiến người ta hận đến nổi muốn bóp chết cô ta cho hả cơn giận, mày nói tao nghe bây giờ tao nên làm cách nào để thu phục cô ấy đây?Giống như mày đã thu phục Tô Tố vậy, bây giờ tao thấy mày và Tô Tố hai người như là được ngâm trong mật ong vậy."
Giống như ngâm trong mật ong à?
Tiêu Lăng nghĩ tới cảnh hôm nay mẹ anh và Tô Tố đã đối chọi rất gay gắt, bèn thở dài.
Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.
Anh nhìn chiếc đồng hồ đang đeo trên tay, " Bây giờ đã là hai giờ sáng rồi, mày có phải là chỉ muốn bàn vấn đề này với tao như vậy thôi không?"
"Đương nhiên là không phải vậy rồi"
"Nhưng mà ngày mai tao còn phải đi làm nữa"
"Mày là ông chủ mà, lâu lâu trốn việc tí cũng đâu có sao. Lãnh Mạc ngồi bắt chéo chân lại, " Mày nhanh chóng góp ý cho tao đi"
"Hôm nay cha mẹ tao phải về nước rồi, ở nhà lại đang bùng phát lên một trận đại chiến, bây giờ tao cảm thấy rất mệt mỏi, cũng không còn tâm trí để cho mày ý kiến được đâu, nếu mày thật sự muốn tao nghĩ cách cho mày, thì ngày mai mày đến công ty tìm tao."
"Ai?"
"Tút tút tút……"
Không chờ Lãnh Mạc từ chối, thì đã vọng lại tiếng gác máy bên kia đầu dây.
"Ôi chao"
Lãnh Mạc giận đến nỗi muốn đập bể cái máy điện thoại trên tay, mới nói có một nửa mà đã bị dừng lại rồi
Vương Bưu nhìn thấy anh ta trả lời điện thoại xong, liền cẩn thận tiến đến gần, "Lão Đại Lão Đại, bây giờ chúng ta có cần đi đón Trương tiểu thư về không?"
"Đón cái rắm"
Nếu không tìm được cách giải quyết vấn đề, thì đón Trương Hân về để làm gì kia chứ? Đổi lại cô ta cũng mới bỏ đi có vài ngày, nếu tìm cô ta trở về rồi chắc chắn anh ta sẽ không do dự mà đánh gãy chân cô ta nhưng thời gian trải qua hai tháng cũng đủ để cô ta suy nghĩ thông suốt rồi, nếu bắt anh đánh gãy chân của Trương Hân? Thì sau khi đánh gãy chân xong chắc chắn anh ta sẽ rất hối hận.
Hơn nữa lúc đó anh ta cũng chỉ nói vài câu, nhưng cô ta lại bỏ đi suốt hai tháng, thật sự nếu đánh gãy chân của cô ta, không chừng cô ta sẽ hận anh cả đời.
Không nên không nên, bất đắc dĩ lắm anh mới đánh gãy chân của cô ta mà thôi.
Lãnh Mạc nhìn thời gian. Thì chỉ mới có hai giờ năm phút rạng sáng thôi, cách thời gian đi làm của Tiêu Lăng còn đến sáu tiếng năm mươi lăm phút, còn rất nhiều thời gian.
Lãnh Mạc không thể chờ thêm một phút nào nữa
Lãnh Mạc cầm lấy chìa khóa xe chạy ra ngoài.
Vương Bưu cũng vội chạy lại lấy cái áo khoác rồi đi theo sau, "Lão Đại, lão Đại anh muốn đi đâu, bây giờ là mùa đông, trời đêm rất lạnh"
Lãnh Mạc cũng không quay đầu lại, "Tôi đến công ty của Tiêu Lăng để chờ anh ta trước"
". . . . . ." Vương Bưu
. . . . . .
Sáng sớm hôm sau, khi Tiêu Lăng thức dậy thì Tô Tố còn đang ngủ.
Tiêu Lăng kỳ thật cũng không muốn đi làm, anh ta sợ nếu không ở nhà thì Tô Tố phải chịu sự uất ức, nhưng hiện là cuối năm, là thời điểm công ty rất bận rộn, anh ta không thể không đến công ty. Tiêu Lăng thở dài, liền nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường, sau đó thay quần áo xuống lầu.
Khi bước xuống lầu cũng vừa đúng tám giờ sáng.
Dưới lầu, lão gia tử và vợ chồng Tiêu Quốc Cường đã mặc quần áo chỉnh tề đang ngồi dùng bữa sáng, mẹ Tiêu nhìn thấy Tiêu Lăng đi xuống một mình, lập tức chau mày lại, "Sao chỉ có mình con, Tô Tố đâu?"
"Tối qua cô ấy không ngủ được, giờ vẫn còn đang ngủ."
"Buổi sáng đã trễ lắm rồi, người lớn ai cũng đã dậy, cái loại giáo dưỡng này đúng là thật tốt không còn gì để nói." Mẹ Tiêu cười lạnh lùng, "Tối qua không ngủ được? Có phải tại vì mẹ đã làm cô ta không được thoải mái không."
Tiêu Lăng hít một hơi thật sâu đi xuống cầu thang, "Mẹ, xin mẹ đừng nói cô ấy như thế"
Mẹ Tiêu hừ lạnh một cái, " Mẹ nói không sai một chút nào, Diệp Lạc chưa bao giờ không có phép tắc như vậy, lại còn hai đứa con của cô ta nữa, đã tám giờ sáng rồi mà vẫn chưa thấy dậy, mẹ thật sự là không nhịn được nữa "
Lão gia tử tức giận cầm đôi đũa đập vào chén, "còn muốn ăn cơm nữa không? Giờ này chưa thức dậy thì có làm sao đâu, nó đều là con cháu cả mà, con nít cần ngủ nhiều, ngủ nhiều thì đã làm sao con nhịn không quen thì có ai biểu con nhịn đâu, ba nói các con rốt cuộc là về đây ăn Tết hay là về đây kiếm chuyện để gây sự khiến mọi người không thoải mái đây, ta rất hoan nghênh các con về đây ăn Tết, nếu đến mà không cảm thấy thoải mái, các con hãy đi về đi cùng lắm cha xem như không có con trai và con dâu vậy"
Tiêu Quốc Cường nhìn thấy cha của ông giận đến mặt đỏ bừng lên, sợ cha tức giận không tốt cho sức khỏe, ông ấy đưa tay ra khều nhẹ mẹ Tiêu, ra hiệu kêu bà ta dừng lại.
Mẹ Tiêu lạnh lùng hừ một tiếng, rồi nhịn không nói nữa.
Tiêu Lăng ngồi xuống cùng ăn sáng với gia gia và cha mẹ.
Chỉ là bữa ăn sáng nhưng vô cùng không thoải mái và rất áp lực, trên bàn ăn không ai nói tiếng nào, không khí thật lạnh lẽo và đáng sợ.
Tiêu Lăng ăn xong bèn lau miệng đứng dậy, "Con đi làm đây "
"Từ từ" mẹ Tiêu gọi anh.
Tiêu Lăng vừa động đậy một tí, thì đứng sựng lại không nhúc nhích, mẹ Tiêu đi đến gần ghế sofa lấy một chiếc áo khoác màu đen rồi đưa cho anh ta, lạnh lùng nói, "Mặc vào lại đi, bị cảm lạnh rồi trách mẹ nữa."
Tiêu Lăng nhận lấy chiếc áo.
Trong lòng cảm thấy rất hỗ độn, mùi vị gì cũng đều có.
Trước kia khi còn nhỏ anh đặc biệt rất nghịch ngợm, khi đi học vào mùa đông anh đều không mặc thêm chiếc áo khoác nào trên người, mỗi lần ấy khi đi học về đều lạnh đến nổi cả khuôn mặt đều đỏ bừng, có một lần bị lạnh quá, anh đã phát sốt đến tận bốn mươi độ, cha mẹ vội vàng ôm anh ta đến bệnh viện, trong tâm trạng lo lắng sốt ruột, mẹ anh lúc đó chỉ mang một đôi dép dùng để mang trong nhà, lúc sau đến bệnh viện dép cũng không biết bay tới nơi đâu, mùa đông năm đó đôi chân mẹ đã bị nứt da
Kể từ đó trở đi, chỉ cần trời trở lạnh là mẹ anh đều chuẩn bị sẵn áo khoác, trước khi đến trường đều mặc lên cho anh.
Đã bao lâu rồi anh ta không được cái cảm giác được mẹ đối xử như vậy, Tiêu Lăng như biểu lộ vẻ xúc động, "Mẹ. . . . . ."
Mẹ Tiêu buông hạ ánh mắt, không kiên nhẫn khoát tay"mau đi đi, mau đi đi, không phải là đã trễ lắm rồi sao, còn quyến luyến điều gì nữa à, con yên tâm đi, có gia gia ở đây, làm sao mà mẹ dám bắt nạt vợ con của con"
Tiêu Lăng nghe mẹ nói vậy, trong lòng cảm thấy có chút hụt hẫng không thôi, anh ta lấy áo khoác mặc vào, "Mẹ ơi, con đi làm đây, đợi con về rồi, mẹ con chúng ta cùng nói chuyện cho thật tốt nhé?"
Nghe vậy, Mẹ Tiêu không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt bỗng trở lại vẻ lạnh lùng.
Bà lạnh lùng nói, "Không có chuyện gì để nói tốt cả, con mau đi làm đi"
Tiêu Lăng trầm lòng xuống.
Anh thoáng cảm nhận được mẹ đã xây một bức tường trong lòng với anh rồi
Anh thở một hơi thật dài, bậm môi bước từng bước lớn rời khỏi biệt thự
Và trong biệt thự, Tiêu Quốc Cường nhìn thấy thái độ của mẹ Tiêu đối với Tiêu Lăng, chỉ có thể bất đắc dĩ mà cười gượng, sau khi lão gia tử đã rời đi, Tiêu Quốc Cường vỗ nhẹ vào tay của mẹ Tiêu, "Rõ ràng là trong lòng rất quan tâm đến con, nhưng tại sao lại cứ phải xử sự như vậy"
Đôi mắt mẹ Tiêu đỏ nhẹ, trợn nhìn ông một cái, "Ai mà thèm quan tâm đến nó, tôi mới là không có quan tâm đến nó nên mới làm như vậy. . . . . . Nhưng những thứ này là thứ nó nên nhận được"