Em sẽ làm đôi chân của anh…
Lục Sâm lớn như thế này đây là lời nói ấm lòng nhất mà anh được nghe thấy, cũng là lời nói lãng mạn nhất.
Anh gật gật đầu “Được!”
Tiểu Thất khịt mũi, cẩn thận từng chút một nhấc chân giả của Lục Sâm lên, xỏ giày vào đôi chân giả, động tác của cô rất nhẹ nhàng, cũng đặc biệt cẩn thận, có chút sợ làm anh bị đau.
Lục Sâm thấy tim có chút ấm áp , trong ánh mắt cũng có chút ấm áp.
“Tiểu Thất, không đau đâu!”
“Lừa người!”Tiểu Thất không dễ dàng gì mới có thể đi được giày vào “Anh nghĩ em là ngốc sao, sao lại có thể không đau được chứ, chân của anh không có thể di chuyển được không phải là giả, nhưng chẳng lẽ ngay cả cảm giác cũng không có?”
“Cũng không phải, có chút cảm giác.”
“Nếu như có cảm giác, thế thì khẳng định cũng đau rồi.”Tiểu Thất xắn gấu quần của anh lên, đưa tay chạm vào chỗ gắn liền chân giả và đùi , phía bên trên là phần da ấm áp và săn chắc, nhưng phía dưới lại là phần chân giả lạnh lẽo. Mí mắt Tiểu Thất lại bắt đầu đỏ dần lên “Thật sự nghĩ là em ngốc sao, phần chân mặc dù không có lực, phần chân mặc dù không có lực , nhưng chỉ cần có cảm giác, chỗ gắn liền phần chân giả này sao có thể chịu được !”
Lục Sâm thở dài “Anh quen rồi.”
“Như thế cũng không được”
Lục Sâm lắc đầu bất lực, qua một lúc sau, anh mới hỏi “…đáng sợ không ?”
“Không đáng sợ, nhưng…nói thật là rất xấu!”
Lục Sâm không cười nổi “Thế em có thấy ghét bỏ không ?”
“Đương nhiên là không! “Tiểu Thất lắc đầu “Em chỉ là thấy thương, Lục Sâm, ông trời thật là đối với anh không công bằng, rõ ràng cho anh một chỉ số IQ tuyệt vời, cho anh một thân hình hoàn mỹ, lại còn một gương mặt đẹp trai như vậy, nhưng tại sao lại không cho anh một thân hình khỏe mạnh chứ”
Không khí đột nhiên có chút bi thương.
Lục Sâm mỉm cười và nói vui vẻ “Cũng có khả năng ông trời thấy anh quá hoàn mỹ, cho nên mới cố ý cho anh một khiếm khuyết, đây gọi là trời cũng ghen tuông với anh tài đó!”
“Anh vẫn còn tâm trạng nói đùa nữa!”
Lục Sâm đưa tay nắm lấy tay cô “Đừng thương tâm quá, anh nhìn em đau lòng anh cũng cảm thấy rất khó chịu .”
Tiểu Thất gạt nước mắt nói “Thế thì em không khóc nữa.”
“Ừ, như thế này mới ngoan !”
Lục Sâm ngồi ở đó, tùy để cho cô mang đôi giày còn lại vào chân cho anh!
Mặc dù anh biểu hiện rất bình thường thờ ơ, nhưng trên thực tế, lại không hề biểu hiện không quá để ý như vậy, giống như Tiểu Thất nói, nếu như không quan tâm thì đã không có chuyện lúc nào cũng mặc quần dài, càng không có chuyện làm chiếc chân giả đặt ở đó để giả vờ rằng hai chân còn nguyên vẹn.
Nhưng mà…nhìn thấy Tiểu Thất hoàn toàn không có chê bai chân của anh, anh cũng thấy thở phào nhẹ nhõm hơn .
Thật ra nên sớm dự liệu tới chuyện này, nếu như Tiểu Thất sẽ chê bai, khi nhìn thấy anh ngồi trên xe lăn, đã không đồng ý làm bạn gái của anh rồi.
“Được rồi, đứng lên thôi, nếu như không nhanh đứng lên chút nữa có người sẽ cười chúng ta mất thôi.”
Có người ?
Tiểu Thất đột nhiên quay người lại, đã nhìn thấy Triệu Đào không biết đã xuất hiện ở của hồ bơi từ lúc nào rồi, thấy Tiểu Thất nhìn lại, anh ấy ngại ngùng day day mũi”…Hình như có chút làm phiền hai người rồi, hay là…hai người tiếp tục, tôi đi ra ngoài đợi ?”
Tiểu Thất đột nhiên đỏ mặt, nhanh chóng đứng lên, trốn sau người Lục Sâm.
Lục Sâm dùng một ánh mắt cảnh cáo nhìn Triệu Đào, Triệu Đào nhìn thấy ánh mắt sắc nhọn của Lục Sâm , đột nhiên không dám đùa nữa.
Dưới sự giúp đỡ của Triệu Đào, Lục Sâm thành công ngồi lên xe lăn, Tiểu Thất đẩy xe lăn đi về phía trước, Triệu Đào cầm bao lớn bao bé đồ ăn đi theo phía sau !
Lúc này hoàng hôn cũng buông xuống nói rồi, hai người đi ở phía trước, ánh hoàng hôn kéo dài bóng hình họ, phảng phất hòa hợp thành một người.
Bước chân Triệu Đào chầm chậm hơn.
Cười mỉm.
Thật tốt!
Anh ở bên Lục tổng bao năm nay, đây là lần tiên anh thấy Lục tổng mở rộng trái tim với một người , mà Tiêu tiểu thư cũng tận tâm đối đãi với Lục tổng như vậy, Triệu Đào bây giờ chỉ hy vọng hai người họ có thể vui vẻ hạnh phúc như thế này ở bên nhau mãi .
Nhưng…
Anh đột nhiên nghĩ ra một việc, trong phút chốc ánh mắt của anh đột nhiên trở nên mơ hồ.
Hy vọng…bọn họ thật sự có thể hạnh phúc mãi như bây giờ .
…
Khi ba người đi tới tầng một, thời gian thi vẫn chưa hề kết thúc, Triệu Đào xách đồ ăn đi để đầu bếp làm nóng lại, Tiểu Thất ngồi bên ghế sofa ở chỗ bàn ăn , Lục Sâm ngồi trên xe lăn, khoảng cách hai người vô cùng ngắn, đưa tay ra là có thể chạm tới rồi.
Tiểu Thất cố gắng tìm chủ đề vui một chút nói “Đợi chút nữa anh sẽ có thể ăn được món ăn ngon mà em đem tới cho anh, dù chỉ là đồ ăn thường thấy ở bữa cơm gia đình, nhưng đảm bảo mùi vị sẽ làm cho anh thấy ngon mất lưỡi luôn!”
“Khoa trương đến thế cơ à?”
“Một chút cũng không hề khoa trương !”
Đợi chưa tới năm phút sau đồ ăn đã được đun nóng xong, Triệu Đào đem đồ ăn bày ra bàn. Lục Sâm vừa nhìn, quả nhiên…mặc dù là đồ ăn nhà nấu, mà lại còn là đồ ăn thừa, cũng chỉ là đồ ăn được đun nóng lại , nhưng vẫn không ảnh hưởng đến màu sắc và hương thơm của thức ăn.
“Thế nào, có thơm hay không ?”
“Rất thơm !”
Tiểu Thất gắp một miếng sườn xào chua ngọt tới đĩa đặt trước mặt Lục Sâm “Anh ăn thử cái này đi, đây là món mà em thích ăn nhất, từ nhỏ tới lớn ăn cũng đã gần hai mươi năm rồi, nhưng chưa bao giờ em thấy ngán .”
Lục Sâm nhếch mày một cái, rất nể mặt ăn thử một miếng , Tiểu Thất nét mặt chờ đợi nhìn anh”Thế nào thế nào ?”
Lục Sâm một lúc lâu không nói gì.
Tiểu Thất bắt đầu sốt sắng hơn, lẽ nào đồ ăn để một thời gian dài quá, mùi vị thay đổi sao?
Không phải chứ !
Bây giờ thời tiết cũng bắt đầu mát rồi, chắc chắn không thể như vậy !
Tiểu Thất gắp thử một miếng, ấy…chua chua ngọt ngọt rất vừa vị,vẫn giống y như mùi vị khi ăn lúc sáng ở nhà mà !
“phù xùy—”
Lục Sâm không nhịn nổi, cười thành tiếng.
Tiểu Thất lúc này mới nhận thức được là mình đã bị lừa,tức nói “Lục Sâm, anh đúng là đồ đáng ghét, dám đùa cợt em !”
“Ai bảo em dễ bị lừa như vậy chứ!”
Tiểu Thất tức giận miệng cong lên.
“Đừng tức giận nữa, ngon lắm !”
“Thật không?”
“Thật sự rất ngon, đây là món sườn xào chua ngọt ngon nhất mà anh từng được ăn đó !” Lục Sâm lại gặp một miếng nữa bỏ vào miệng, đợi ăn xong mới hỏi Tiểu Thất “Em làm ?”
“Anh đoán ?”
“Anh đoán…chắc không phải rồi !”
“Chẳng lẽ nhìn em lại không giống như một người biết nấu ăn như vậy à?”
Tiêu Lăng không cười nữa “Chính xác !”
Tiểu Thất vỗ bàn kháng nghị “Lục Sâm !”
“Nha đầu ngốc, em nhìn tay em mà xem !”
“Tay của em, tay em làm sao ?” Tiểu Thất đưa tay xoè trước mặt, lật lên lật xuống nhìn , nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp, mười đầu ngón tay thon dài, trắng nân tựa như ngọc.
Lục Sâm cầm lấy bàn tay của Tiểu Thất “Tay của em rất đẹp, mà trên tay em còn không có bất kỳ vết nám nào, cho nên bình thường em nhất định không có hay làm việc nhà, nhất là nấu ăn. Người con gái có thời gian dài ở trong bếp. Trên gương mặt và trên tay thường có vết tích, nhưng em hoàn toàn không hề có !”
“Được rồi, anh đoán đúng rồi, chính xác không phải là em làm, em không biết nấu ăn !”
“Thế thì phải làm sao bây giờ ?”
“Cái gì mà phải làm sao ?”mặt Tiểu Thất hoàn toàn mơ hồ.
Lục Sâm nắm lấy tay cô không buông “Vừa hay anh cũng không biết nấu ăn…xem ra sau này chúng ta phải mời bảo mẫu rồi ! “