Bầu không khí bên Tiểu Thất rất tốt, bước ra khỏi thang máy thì tâm trạng của Trương Hy không được vui vẻ lắm!
Đang đi trên hành lang dài của khách sạn, sắc mặt của Trương Hy trông rất khó coi đến dọa người.
"Trương Hy, cô đừng nghe Tiêu Tiểu Thất nói lung tung, Tiêu Tiểu Thất đang đố kị mối quan hệ tốt đẹp của cô và Lý Dương, cho nên mới cố ý châm ngòi mối quan hệ của cô và Lý Dương đấy, cô thật sự nghe theo lời của cô ta thì đúng là trúng kế của cô ta rồi!" Người nói chuyện là Triệu Doanh Doanh, cũng đều là chó săn số một của Trương Hy.
Triệu Doanh Doanh vừa mở lời, những người khác đều dồn dập khuyên giải an ủi, rất sợ bị bỏ lơ, "Đúng rồi đúng rồi, Lý Dương đối với cô tốt như vậy, chúng ta đều thấy bằng mắt mà, nếu mà Lý Dương coi trọng Tiêu Tiểu Thất như vậy, tại sao lúc đó lại chia tay với cô ta! Nói trắng ra, cô Tiêu Tiểu Thất ấy ngoài gương mặt tròn dễ nhìn, thì không chỗ nào có thể sánh bằng cô được!"
"Không phải sao, Trương Hy một tí cô về phòng gọi điện thoại cho Lý Dương đối chất là biết liền mà, hai người yêu nhau là phải tin tưởng lẫn nhau chứ, tuyệt đối không được để người khác châm ngòi được!"
Sau sự khuyên răn râm ba câu của vài người, thì sắc mặt Trương Hy dần dần trở nên dễ nhìn một tí.
Không sai!
Cô ta rất có lòng tin!
Tiêu Tiểu Thất ngoài vẻ mặt dễ nhìn ra, thì cô ấy không có cái gì sánh bằng cô, gia thế cô tốt, ba của cô là chủ nhiệm của cục thuế, mẹ của cô là hiệu trưởng của A Đại, hai thân phận này không có cái nào là không sáng chói cả, miễn là một người đàn ông có ánh mắt quan sát thì sẽ chọn cô thôi, mà không chọnTiêu Tiểu Thất!
Huống hồ chi!
Hiện tại Tiêu Tiểu Thất và tổng tài của Phong Hoa cấu kết với nhau rồi, trừ phi Lý Dương bị điên, thì mới chọn một chiếc hài rách đã bị người khác mang qua!
Trương Hy chỉ cần nghĩ như vậy thôi, thì tâm trạng trở nên sung sướng hơn.
Cô ta dẫn vài người phụ nữ đi về phía phòng của mình, mở cửa ra cho những người đó đi vào.
Mọi người được sủng ái nhưng lại kinh sợ!
Bình thường Trương Hy không có tốt như vậy!
Sau khi vào phòng, Trương Hy lấy cho mỗi người một ly nước, sau đó kêu mọi người ngồi xuống, "Mọi người nói không sai, vì con tiểu tiện nhân này mà tức giận thì quả thật không đáng, bây giờ cái tôi thật sự lo là việc của cuộc thi đấu lần này, dựa vào năng lực của tôi bước vào trong top mười người thật sự không có vấn đề gì, nhưng mà các người. . . . . ." Vẻ mặt của Trương Hy đầy tiếc nuối, "Các người thì không nhất định rồi!"
Vài người phụ nữ cúi mặt xuống, vẻ mặt chán chường!
Trương Hy nhìn thấy thế vểnh mép môi lên cười ẩn ý, "Ở tập đoàn Phong Hoa phúc lợi và tiền đồ các người đều biết cả, nếu như vào được bộ phận thiết kế của Phong Hoa, có thể nói là đã nhận được một chén cơm vàng rồi đấy, cho dù sau này không làm việc cho Phong Hoa nữa, chỉ cần lý lịch có thành tích như vậy thì đi đến đâu xin việc cũng dễ dàng hơn!"
Triệu Doanh Doanh cười đau khổ, "Nhưng mà dựa vào bản lĩnh của chúng tôi. . . . . . e rằng ngay cả vòng sơ loại của ngày mai cũng bước không qua!"
"Chỉ cần các người ngoan ngoãn nghe lời của tôi, tôi sẽ có cách khiến cho các người đậu vào vòng thi đấu của ngày mai!"
Ánh mắt của vài người bỗng sáng rực lên, "Trương Hy cô có cách gì thế, mau nói nhanh đi!"
Trương Hy vẫy tay với họ, vài người phụ nữ lập tức đưa lỗ tai qua nghe, Trương Hy ghé vào lỗ tai của họ nhỏ tiếng nói một số chuyện.
Triệu Doanh Doanh nuốt nước miếng, "Trương Hy, cách này của cô. . . . . . được không?"
"Không được, các người cứ theo cách của tôi mà làm, tôi bảo đảm vào ngày mai các người sẽ thuận lợi qua vòng!"
Vài người vẫn cứ do dự, "Nếu như sự việc bại lộ . . . . . ."
"Các người yên tâm, cho dù sự việc có bại lộ, thì chỉ cần các người chịu nhận tội, thì tôi sẽ nhờ cha mẹ của tôi nghĩ cách để tìm công việc tốt cho các người, cùng lắm thì chỉ bị hủy bỏ tư cách thi đấu thôi, nhưng mà đổi lại sẽ có một tiền đồ tốt phía trước, các người tự suy xét nhé!"
Làm sao mà không suy xét cơ chứ!
Vài người phụ nữ lập tức đồng ý, Triệu Doanh Doanh cắn răng, "Được thôi!"
Trương Hy nhếch miệng cười thập phần vừa ý.
"Trương Hy, kỳ thật ngày mai chúng ta phải tìm cách đối phó với Tiêu Tiểu Thất mới được!"
"Cách gì thế?"
Não của Triệu Doanh Doanh di chuyển một cách nhanh chóng, "Đây quả thật không đơn giản, chẳng phải Tiêu Tiểu Thất và tổng tài của Phong Hoa thông đồng với nhau sao, chuyện này ai cũng biết hết rồi mà, các bạn học khác thì không biết, nếu như chúng ta đem tin tức này tiết lộ ra ngoài, Tiêu Tiểu Thất chắc chắn sẽ bị các bạn học xa lánh!"
Trương Hy ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu.
"Tại sao?" Triệu Doanh Doanh cảm thấy cách này rất hay mà.
"Cô thật ngốc! Chuyện ở trong quán Bar lần trước chỉ có vài người chúng ta biết thôi, biết được mối quan hệ của Tiểu Thất và Lục Sâm thì cũng chỉ vài người chúng ta biết mà thôi, nếu như tin tức lộ ra ngoài, thì Lục tổng sẽ đem sổ nợ này tính lên đầu ai đây? Không chừng đến lúc đó lại là cơ hội khiến Lana làm khó dễ chúng ta thì sao?"
Trương Hy nói tiếp, "Vả lại cô nghĩ những bạn học đó đều ngốc sao! Nếu như họ biết được mối quan hệ của Tiêu Tiểu Thất và Lục Sâm tuy rằng âm thầm ghét bỏ cô ta, nhưng ngoài mặt không dám nói một câu nào đúng không, các người quên rồi à, người đỡ lưng cho cô ta là Lục Sâm mà! Những bạn học đó làm sao mà ngốc hay điên đến nổi mà dám đắc tội với người sau này trở thành người phụ nữ của ông chủ tương lai mình đây?"
Triệu Doanh Doanh mặt buồn bã cúi đầu.
Hình như là đúng!
"Được rồi, đừng nói nữa, các người cứ theo cách của tôi mà làm."
". . . . . . Được!"
. . . . . .
Tiểu Thất nào biết được Trương Hy đang tụ tập một đám người tính kế với cô ta, bây giờ cô đang dựa vào lòng của Lục Sâm xem tivi.
Bọn họ vừa mới trở thành người yêu của nhau, đang trong giai đoạn yêu nhau nồng nhiệt, nên vô cùng khờ khạo.
Tiểu Thất vừa xem TV vừa bình luận ríu ra ríu rít, " Nam diễn viên này rất không chuyện nghiệp chút nào, nữ diễn viên này đã đi rồi, anh nhìn xem anh ta khóc giả dối quá, vả lại trong ánh mắt không có một tí đau lòng gì hết, kỹ thuật diễn xuất thật quá tệ, Hazz! Sao phim truyền hình bây giờ đều như thế sao, diễn không có giá trị và thần thái thì cứng đơ, nội dung của phim quả thật không còn cách nào có thể xem tiếp được, vừa cổ hũ mã lệ tô lại cẩu huyết! Người nữ chính lại càng khiến cho người khác khó chấp nhận hơn, mẹ kiếp! Mẹ kế của cô ta đối xử với cô ta như vậy, hận đến nổi đem cô ta đi bán giá cao, cô ta vẫn đối xử với mẹ kế của cô ta thật lòng bận tâm, đúng là heo mà!"
Lục Sâm vuốt ve mái tóc của Tiểu Thất, hắn vừa muốn nói, Tiểu Thất lại tiếp tục nói.
". . . . . . Nhưng mà nam diễn viên này cũng khá điển trai đấy, chỉ là. . . . . . gương mặt có hơi trắng một tí, như có tiềm chất của kẻ ăn bám phụ nữ vậy, nhưng mà đôi chân thì thật là cuốn hút, tùy tiện đứng qua một bên, nó giống như một bức phong cảnh rất đẹp."
Sắc mặt của Lục Sâm đổi thành màu đen, "Tiểu Thất, em quyết định nói những lời bình luận về chân dài trước mặt một người tàn phế sao?"
Tiểu Thất sửng sốt, lập tức cảm thấy áy náy, nhanh chóng giải thích, "Ách. . . . . . xin lỗi xin lỗi, em quên!"
Lục Sâm hé miệng cười.
Anh ta cũng chỉ là tùy miệng nói thôi.
Nếu đổi lại là cha của anh ta thì rất là cẩn thận, trước giờ không bao giờ dám nhắc đến đôi chân trước mặt anh, anh ta quả thật rất thích cái cảm giác Tiểu Thất đối xử với anh ta như người bình thường vậy.
Suy nghĩ đến cha mình, tròng tử của Lục Sâm chầm chậm trở nên tối đen xuống.
"Tiểu Thất!"
"Hử?"
Tiểu Thất vừa xem TV vừa ăn khoai tây, dựa vào lòng của Lục Sâm không ngừng mãn nguyện.
"Chiều hôm nay anh đã về nhà rồi!"
"À!"
"Không biết cha anh từ đâu nghe được anh đã có bạn gái rồi. . . . . .thì lại muốn anh dẫn em về nhà ra mắt!"
"Ai da ——"
Tiểu Thất ngạc nhiên, cả người từ trên sô pha lăn xuống đất, cô ta không gì đau hơn, nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, kinh khủng nhìn Lục Sâm, "Anh anh anh, anh vừa nãy nói cái gì?"