Tang lễ của lão gia tử được tổ chức một cách khá đơn giản!
Sau khi lão gia tử qua đời, Tiêu Quốc Cường không chịu đựng được sự đả kích, tinh thần rất uể oải, tất cả mọi sự trong tang lễ đều do Tiêu Lăng và Tô Tố hai người lo liệu tất cả, nhưng mà có một số thứ cho dù có tổ chức thật đơn giản đi nữa, cũng không thể giấu được, và cuối cùng người đến chia buồn vẫn đến rất đông!
Người nói chuyện tới lui uống trà đông đúc!
Vả lại con trai và con dâu của lão gia tử ở trong quân đội đều đảm nhận chức vụ rất cao, cộng thêm những người lính đi theo con trai ông người nào chức vụ cũng rất quan trọng, cho nên số người đến đây phúng viếng đều xếp hàng đầy khắp biệt thự.
Mà lúc này!
Trong phòng khách của biệt thự, tất cả các đồ gia dụng đều được dời ra ngoài, phòng khách đã được bố trí thành một hội trường để linh cữu thật lớn, những vòng hoa đến viếng thăm được xếp đầy từ trong nhà đến cửa lớn biệt thự, bởi vì thời tiết nóng nực, trong đại sảnh, lão gia tử nằm trong một quan tài bằng kính có thể kiểm soát được nhiệt độ, chiếc áo liệm được mặc trên người của ông đều do Tiêu Lăng, Tô Tố và cả Tiêu Khả ba người thay phiên nhau thay cho ông.
Chiếc quan tài bằng kính vẫn chưa đóng nắp lại, phía sau đỉnh quan tài, phía chính giữa vòng hoa có bức di ảnh của lão gia tử trong trang phục quân đội!
Vào lúc này, Tiêu Quốc Cường đang đeo một chiếc đai tang quỳ kế bên quan tài, với một cái chậu bằng đồng để bên cạnh, ông ta chết lặng cầm từng tờ vàng mã đốt vào chậu bằng đồng, bên cạnh ông ta là Tiêu Khả cũng mặc trên người bộ đồ tang vải bố màu trắng, đang quỳ khóc đến nổi mắt sưng như trái hạch đào, cùng với Cảnh Thụy và Tiểu Thất hai đứa nhỏ nữa.
Tiêu Lăng và Tô Tố cũng mặc trên người bộ đồ tang và vải bố màu trắng, bên phần eo được buộc một dây thừng nhỏ, đứng ở trước cửa không ngừng tiếp đón các vị khách đến bái tế.
Khách đến viếng thăm dần dần thưa bớt, Tô Tố đến bên Tiêu Lăng và nắm chặt tay anh ta.
"Anh sao rồi?" Tiêu Lăng từ lúc lão gia tử qua đời từ tối hôm qua, cho đến bây giờ, trọn vẹn gần hai mươi tiếng đồng hồ, anh ta không ngừng bận rộn lo hậu sự cho lão gia tử, mà không rơi đến một giọt nước mắt, nên cũng vì như thế, Tô Tố lại càng tỏ ra lo lắng.
Tiêu Lăng biết rằngTô Tố rất lo lắng cho anh, anh cũng muốn nói cho cô biết, rằng anh không sao.
Nhưng lúc muốn mở miệng ra nói, thì cổ họng như bị tắt nghẹn một cách dữ dội, một câu cũng không thể nói được.
"Đừng nói nữa, em hiểu rồi!"
Trong lúc này, Tô Tố bỗng thấy từ trong đám đông xuất hiện bóng dáng của ba người rất quen thuộc, đó là Tôn Nguyên, Tiểu Hi và Mộ Bạch!
Mộ Bạch?
Anh ta chẳng phải vẫn ở bên nước Anh chưa về sao!
Trong chớp mắt, Tôn Nguyên và Mộ Bạch đã đi đến trước mặt, Tôn Nguyên vỗ nhẹ vào bờ vai của Tiêu Lăng, "Lão Đại, những lời nói bi thương cho em xin phép không nói nữa, anh. . . . . . tự bảo trọng thân thể của mình, đừng khiến những người quan tâm đến anh lo lắng thêm, khi em vừa đến đây, thì Lãnh Mạc gọi điện thoại đến, nói rằng trường hợp như hôm nay anh ta không tiện xuất hiện, nên nhờ em nói với anh rằng, anh nhất định phải bảo trọng bản thân!"
"Tao biết rồi. . . . . ." Giọng Tiêu Lăng như khàn đi, trong mắt anh tràn đầy những sợi tơ máu, thật sự khiến người ta rất sợ, "Về đây lúc nào thế?"
"Vừa mới về!" Mộ Bạch mặc trên người một trang phục màu đen, "Hôm qua ba mẹ tao, gọi điện thoại cho tao, nên tao mới biết được chuyện này, trong đêm hôm đó tao vội về đây gấp. . . . . . Tiêu Lăng, cho tao xin phép không nói thêm chuyện đau buồn như thế này nữa, mày tự chăm sóc tốt cho bản thân đi nhé. Còn nữa. . . . . ." Ánh mắt của Mộ Bạch quay sang nhìn Tô Tố, "Chị dâu cũng phải bảo trọng sức khỏe cho bản thân nhé."
Chị dâu?
Tô Tố sửng sốt!
Đây là lần đầu tiên cô nghe được câu xưng hô như thế xuất phát từ miệng của Mộ Bạch!
Đây có phải là. . . . . . Mộ Bạch đã chấp nhận sự thật, không còn suy nghĩ về cô nữa không?
Trong lòng của Tô Tố có chút yên vui.
Cô đã qua Mĩ ba năm, từ lúc đó đến giờ chưa từng liên lạc với Mộ Bạch, cô luôn hy vọng Mộ Bạch có thể thoát ra từ cái bóng của cô, và có một sự khởi đầu mới, bây giờ xem ra, thì tối thiểu bề ngoài cũng đã thành công rồi.
Tô Tố gật đầu, "Chúng tôi sẽ tự bảo trọng thân thể mình."
Tôn Nguyên kéo Tiểu Hi và Mộ Bạch, bước vào linh cữu của lão gia tử, dập đầu mấy cái, bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên tại đại viện, thường xuyên nghịch ngợm gây sự trộm trứng, lão gia tử đối với họ thập phần khoan dung, đối xử với họ như cháu ruột của mình, bởi vậy khi lão gia tử mất đi, Mộ Bạch và Tôn Nguyên thật sự đau lòng.
Hai người chân thành đốt hương và dập đầu, rồi đến an ủi Tiêu Quốc Cường cùng Tiêu Khả.
Tinh thần của hai người họ một người thì như chết lặng, còn một người thì nước mắt tràn trề, có vẻ hoàn toàn không nghe được lời an ủi của hai người.
Mộ Bạch thở dài, người thân nhất qua đời, chỉ cần người khác nói một hai câu nhẹ nhàng cũng đủ an ủi rồi.
Gần mười hai giờ trưa, khi nhận được tin tức hai vợ chồng Tiêu Quốc Chính cuối cùng cũng từ trong quân khu trở về, hai người rất phong trần và mệt mỏi, quân trang mặc trên người thậm chí còn chưa kịp thay ra.
Nhìn thấy hội trường linh cữu trong phòng khách, Tiêu Quốc Chính lập tức sửng sờ tại chỗ, ông ta cởi chiếc mũ quân đội ra, cuốn gối quỳ xuống đất, "Ba……"
Mẹ của Tiêu Khả cũng theo đó mà quỳ xuống đất.
Mắt của lão Trần đỏ ửng lên, nhanh chóng nhờ người mang chiếc áo tang vải bố màu trắng đến cho hai người, hai người mặc chiếc áo tang vào, quỳ gối dưới linh cữu!
"Tại sao hai người không về sớm, tại sao không về sớm vậy!" Tiêu Khả nhìn hai người, mắt đỏ ửng lên quát nhẹ, "Hôm qua lúc gia gia còn sống con gọi điện thoại cho hai người tại sao hai người không nghe máy. . . . . . gia gia có chuyện muốn nói với cha mẹ, mà tại sao cha mẹ ngay cả điện thoại cũng không nghe, huhu. . . . . ."
Khóe mắt Tiêu Quốc Chính như đỏ ửng lên, cúi đầu thật mạnh xuống sàn đất, phát ra một âm thanh đau buồn, không nói một câu biện bạch cho bản thân.
"Gia gia của con. . . . . .mất có đau khổ lắm không?"
Tiêu Khả nghẹn ngào, nói không nên lời, lão Trần đứng bên cạnh nghe nói thế liền lắc đầu, "Lão gia tử đi rất bình thản, lão gia tử còn nói rằng , ngài và phu nhân là sự hãnh diện của ông là sự kiêu hãnh của ông, nên ông sẽ không trách hai người."
Tròng mắt của Tiêu Quốc Chính lại càng đỏ bừng lên.
Làm một quân nhân! Ông dám khẳng định bản thân tuyệt đối đủ tư cách!
Nhưng là một người con, một người chồng ,và một người cha! Thì ông hoàn toàn mất điểm!
Từ lúc ông tốt nghiệp bắt đầu nhập ngũ, cơ hội gặp mặt của ông và cha mẹ rất ít, làm phép tính thì tính từ khi ông nhập ngũ cũng đã hai mươi năm, thì số lần về đây không đếm hết được trên mười đầu ngón tay, bình quân mà nói, trong vòng hai năm cũng không về đến được một lần! Lúc làm tang lễ cho mẹ của ông, ông cũng không trở về được, bây giờ. . . . . . đến ngay cả cha mất đi, thế nhưng ông cũng không trở về kịp để gặp cha ông một lần!
Tiêu Quốc Chính xoa cái mặt, toàn khuôn mặt đẫm nước mắt!
"Đại bá. . . . . ."
"Tiêu Lăng!"
"Nếu như bá và đại bá mẫu trở về rồi, thì tối nay chúng ta hãy mang gia gia đi hỏa táng nhé, thời tiết. . . . . . Quá nóng ."
"Được!" Tiêu Quốc Chính nghẹn ngào trả lời.
Vào buổi chiều, khách đến viếng thăm từ từ dần thưa thớt, Tô Tố nhìn vào hai đứa con đang quỳ, trong khoảng thời gian rất dài, bèn kêu hai đứa về phòng nghỉ ngơi.
"Không được. . . . . ." Tiểu Thất thút thít cái mũi của cô, "Tiểu Thất và anh trai muốn tiễn thái gia gia hành trình cuối cùng."
Cảnh Thụy tuy không nói gì, thần thái và ánh mắt thập phần kiên nghị.
Tô Tố nhìn thấy hai đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy, trong lòng cũng cảm thấy chua xót, xoa nhẹ lên đầu của hai đứa nhỏ, "Nếu hai con mệt rồi thì nói cho Mami nghe, các con vẫn là trẻ nhỏ, có biết chưa?"
"Dạ!"
Trương tẩu đã làm xong bữa cơm chiều, nhưng không một ai muốn ăn.
Tô Tố lấy trong bếp một tô mì đưa cho Tiêu Lăng, "Tiêu Lăng, cả ngày anh không ăn gì rồi, cứ như thế thì anh sẽ suy nhược mất, nên ăn chút gì đi chứ?"
"Ta. . . . . . Thật sự ăn không vô."
Tô Tố cùng anh quỳ bên cạnh linh cữu, dang tay ra và im lặng nắm lấy tay anh.
Sống lưng của Tiêu Lăng cuối cùng cũng rã rời chịu không nổi, đầu anh ta dựa vào vai của Tô Tố, ôm chặt lấy cô, "Tố tố, anh đã mất gia gia rồi! Mất rồi!"