Tròng mắt của Tô Tố hơi hơi lóe sáng, cuối cùng cô vẫn lựa chọn cách giấu diếm Tiểu Hi, "Chỉ vài chuyện nhỏ thôi, vài ngày nữa là có thể giải quyết yên xuôi thôi mà. "
Tiểu Hi cảm thấy cô không muốn nói nên cũng không hỏi nữa.
Vỗ vỗ vào vai cô, "Được rồi, mau ngủ sớm đi, tao đã xin phép lãnh đạo của đài cho tao nghỉ vài ngày rồi, mấy ngày này tạm thời không xuất hiện trước tầm nhìn của công chúng nữa, bằng không giới truyền thông sẽ ríu ra ríu rít hỏi không ngừng, bắt đầu từ ngày mai, tao sẽ ở nhà với mày."
Tô Tố nghĩ cô cũng sắp rời đi, và cũng muốn dành nhiều thời gian bên cạnh Tiểu Hi, nên cô lập tức gật đầu đồng ý.
. . . . . .
Hai ngày sau
Vết thương dưới chân Tô Tố đã hoàn toàn hồi phục, sau khi chân chạm đất thì chỉ còn cảm thấy có chút đau thôi, đi đường thì không có gì đáng ngại, nhưng Tô Tố vẫn nhớ lời bác sĩ dặn, vì muốn giữ cái thai nên tuyệt đối không thể rời khỏi chiếc xe lăn
Có Tiểu Hi ở cùng, nên Mộ Bạch cũng rất ít đến chung cư . Tuy anh không đến, nhưng mỗi ngày đều có người mang cơm đến. Nhưng cũng có một số tiệm cơm căn bản là không đến giao, nhưng không biết Mộ Bạch đã làm cách nào để họ giao đến như vậy, nhưng như vậy cũng tốt cho cô và Tiêu Hi, đúng lúc tốt cho cả hai không cần bước chân ra cửa mua đồ ăn.
Cảnh Thụy và Tiểu Thất đều đã đi học cả rồi, nên trong nhàchỉ còn lại Tô Tố và Tiểu Hi.
Việc hai người thường làm là làm tổ trên chiếc ghế sofa để xem tivi.
Tiểu Hi vẫn chưa bỏ được thói quen hay ăn vặt, bên xem tivi bên bóc khoai tây, trong nháy mắt, Tô Tố chợt nhớ về nửa năm về trước, lúc đó cô cũng từ Tô gia dọn ra, cũng là thời điểm chưa có việc làm, cùng với Tiểu Hi trải qua cuộc sống y như vậy.
Tiểu Hi xem hết bộ phim, cầm điều khiển từ xa để chuyển kênh, đột nhiên, cô nhìn thấy Tiêu Lăng xuất hiện trên tivi.
Truyền hình đang chiếu buổi công bố ký giả của Tiêu Lăng.
"Ôi. . . . . . Anh ta thật sự mở cuộc họp công bố ký giả rồi, tao thật muốn nghe anh ta nói gì"
Tô Tố cũng sửng sốt một chút, cô nhìn Tiêu Lăng trên tivi, Tiêu Lăng vẫn như mọi khi mặc trên mình một bộ đồ tây màu đen, trông rất chỉnh tề, ngồi trên một chiếc ghế sofa làm bằng da thật, phía trước sofa là một chiếc bàn dài, trên chiếc bàn dài đặt đầy microphone, và phía sau cái bàn, đã được sắp xếp mỗi phóng viên một chỗ ngồi, ngồi tràn đầy cả đại sảnh.
Tô Tố nhếch môi.
Buổi công bố ký giả chính thức bắt đầu, Tiêu Lăng cầm chiếc micro ảm đạm nhìn về phía đám ký giả ngồi phía dưới, lúc này mới trầm giọng nói, "Hôm nay mở buổi công bố ký giả là biết các vị đối với hôn lễ của tôi đặc biệt hiếu kỳ, mấy ngày nay không ngừng có những suy nghĩ ác ý đối với vợ tôi, vì vậy, tôi mong rằng sau buổi chiêu đãi ký giả hôm nay thì các vị sẽ hiểu rõ sự tình, và hi vọng các vị sẽ đưa tin đúng sự thật"
Tiêu Lăng nhấn mạnh "sự thật" chỉ hai từ, trong ngôn từ đó không cần nói cũng hiểu rõ là đang cảnh cáo.
Có ký giả ngồi không yên, "Tiêu thiếu gia, mời anh giải thích một chút, vì sao anh lại biến mất trong buổi lễ kết hôn"
Tròng mắt Tiêu Lăng như chợt lóe lên, "Nếu tôinhớ không lầm, thì sự việc này tôi đã từng nói qua rồi, tình trạng lúc đó là, bỗng nhiên em gái của tôi tự nhiên đổ bệnh nhập viện, hơn nữa bệnh tình thập phần nguy cấp, cho nên tôi phải đến nơi của em gái tôi chứ."
"Em gái à? Tại sao chúng tôi chưa hề nghe qua Tiêu thiếu gia có đứa em gái nhỉ?"
Tiêu Lăng lạnh lùng hừ một tiếng, "Nhà tôi có em gái hay không, chẳng lẽ lại phải báo cáo cho quý vị biết sao"
Ký giả nhất thời như bị chặn ngang giọng không thể nói nên lời.
"Vậy sự việc rời khỏi buổi hôn lễ của anh, có khiến bà Tiêu bất mãn không, tôi nghe nói hiện tại Tiêu Thiếu và bà Tiêu đang trong tình trạng ở riêng đúng không, không biết tin tức này là thật hay giả"
"Là thật"
Giới ký giả bỗng chốc như dầu sôi lửa bỏng, bèn rỉ tai thì thầm với nhau.
Hiện trường lúc bấy giờ cho chút hỗn độn.
Tiêu Lăng chau mày, Trương bí thư đứng phía sau anh với khuôn mặt trở nên lạnh lùng, cầm lấy micro lạnh lùng nói, thưa quý vị, đây không phải là cái chợ, nếu quý vị cần thảo luận gì thì vui lòng rời khỏi buổi công bố này lập tức và tiếp tục thảo luận, thời gian của Tiêu thiếu chúng tôi rất quý báu, hi vọng quý vị trân trọng cơ hội này, có vấn đề gì thì có thể phỏng vấn"
Lập tức có ký giả tranh đứng về phía trước đặt câu hỏi.
Trương bí thư chỉ vào một nữ phóng viên, "mời cô phát ngôn"
Ánh mắt của ký giả như bừng sáng lên, từ chỗ ngồi đứng dậy,"Tiêu thiếu, tuy rằng đang ở buổi hôn lễ, nhưng mà tất nhiên mạng người là quan trọng, anh rời khỏi hiện trường hôn lễ là cũng vì có nguyên nhân, vậy tôi muốn hỏi, vì sao bà Tiêu không hiểu cho anh vậy, có phải bên trong có sự hiểu lầm gì không?”
"Đúng vậy, giữa tôi và vợ của tôi có phát sinh một vài chuyện hiểu lầm, nhưng mà cũng vì sự hiểu lầm đó làm cho tôi hiểu rằng tình cảm của tôi và vợ tôi bất kể kẻ nào, bất cứ sự việc nào đều không thể so sánh được, vợ của tôi là một người phụ nữ rất là ưu tú, sự thật không muốn giấu diếm, những tin tức trên mạng tôi đã từng xem qua rồi, đều nói cô ấy vì tiền mà gả vào hào môn, nhưng trên thật tế, nếu cô ta vì tiền mà ở với tôi thì tôi chấp nhận dâng cả gia tài của mình cho cô ta, vậy thì đã sao nào?"
Khí phách
Rất là khí phách
Cả gia tài của Tiêu Lăng có trên trăm tỉ, nếu đem cả gia tài đó cho một người phụ nữ thì quả thật là rất yêu cô ta
Thì rõ ràng là rất yêu cô ta
Chỉ cần câu nói này thôi, như đánh mạnh vào mặt những kẻ đã nói Tô Tố là chim sẻ mà muốn thành phượng hoàng
Thật chất, căn bản không phải là Tô Tố gấp rút muốn gả cho Tiêu thiếu, mà là Tiêu thiếu vội vàng muốn kết hôn với Tô Tố thôi
Ấn tượng của mọi người đối với Tô Tốc lập tức biến hóa như long trời lỡ đất
Tiêu Lăng tiếp tục nói, "Nhưng mà trên thực tế, cũng không muốn giấu diếm, vợ tôi bây giờ đang đòi ly hôn với tôi. . . . . . Nguyên nhân cũng là tôi đã làm sai một việc, tổn thương đến cô ấy."
Ôi chao
Lại có thêm một tin tức lớn nữa rồi
Tô Tố bây giờ lại đòi ly hôn với Tiêu thiếu, điều này cũng chứng minh rằngngười ta căn bản là không mê tiền của Tiêu thiếu
"Trên thực tế, tôi mở buổi công bố ký giả này, mục đích lớn nhất là muốn xin lỗi cô ấy, và cũng muốn cam đoan với cô ấy trước mặt các bạn ký giả ở đây, các bạn có thể làm chứng cho tôi" ánh mắt của Tiêu Lăng nhìn thẳng vào máy quay, nhãn thần như muốn xuyên qua ống kính, với giọng điệu đầy sự hối lỗi, "Tô Tố anh xin lỗi lần này anh đã thật sự làm tổn thương đến em, anh cam đoan với em, tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa bây giờ anh không hy vọng em sẽ tha thứ cho anh, nhưng anh chắc chắn sẽ nổ lực để bù đắp lại những tổn thương trong lòng của em. Em không tin à, vậy thì anh sẽ cam đoan với trước mặt thiên hạ rằng, anh tuyệt đối sẽ không ly hôn với em đâu, còn nữa. . . . . . Đời này anh chỉ có một mình em là vợ thôi, tuyệt đối sẽ không có người phụ nữ thứ hai đâu anh cũng chỉ yêu mỗi mình em thôi hôm nay anh sẽ cam đoan với em ở trước mặt ký giả truyền thông và cộng đồng mạng, bất kể là ba năm hay năm năm, anh nguyện dùng thời gian cả đời, chờ sự tha thứ của em"
Sau khi nói xong, cả một phòng công bố không một tiếng nói lặng ngắt như tờ
Một số nữ các phóng viên đã cảm động đến nổi nước mắt ứa đầy khóe mi.
Đây đâu phải là nói lời xin lỗi đâu, rõ ràng đây chính là lời thổ lộ rồi.
. . . . . .
Khi xem đoạn này trên tivi, Tô Tố hít thật sâu
Điên rồi
Thật sự là điên rồi
Đầu óc của Tiêu Lăng như bị rút hết rồi
Không lẽ đây là những gì hai ngày trước anh ta đã nói với "Anh sẽ chứng minh cho em xem" ?
Lòng ngực của Tô Tố phập phồng không ngừng
Anh có biết rằng, những câu nói này của anh, nếu sau này làm không được, về sau sẽ trở thành trò cười cho mọi người
Anh ta điên rồi sao
Tô Tố nắm chặt lấy những sợi tua tua trên ghế sofa, dùng hết sức lực như muốn kéo hết những chiếc tua tua đó xuống dưới.