Tiêu Lăng vừa mới nhìn thấy Mạc Tầm, sắc mặt anh lập tức trầm lặng xuống.
Tiêu Lăng"Xoạt" một cái đứng dậy, bước từng bước lớn, đi ra ngoài đại sảnh, chặn đường Mạc Tầm, "Mạc Tầm anh đến đây làm gì, nhà tôi không chào đón anh, mời anh lập tức rời khỏi đây ngay"
Mạc Tầm dường như không có chút ý gì muốn rời khỏi đây.
Mặc bộ đồ tây màu đen, ánh mắt nhìn lướt qua Tiêu Lăng, thản nhiên dừng lại trên người Tô Tố, nhẹ giọng nói, "Tiêu Lăng, tôi biết anh không chào đón tôi, quả thật, tôi cũng không phải đến đây để chúc Tết, tôi đến đây là tìm Tô Tố, tôi có chút chuyện muốn hỏi cô ấy"
"Cô ấy không muốn gặp anh"
"Nhưng tôi không gặp cô ta không được" Mạc Tầm trở nên lạnh lùng, rồi nhìn ánh mắt Tiêu Lăng thật sâu, "Tiêu Lăng, nếu hôm nay anh không cho tôi gặp Tô Tố, thì tôi sẽ tìm cách khác để gặp cô ấy, đến lúc đó tôi dùng thủ đoạn không quang minh chính đại gì, thì anh đừng trách tôi "
"Anh nghĩ rằng tôi sợ anh à?"
"Đương nhiên anh có thể không sợ " Mạc Tầm thản nhiên nói, " Tôi biết rằng anh đã cử vệ sĩ để bảo vệ cô ấy, nhưng anh đừng nghĩ như vậy là sẽ an toàn? Lần trước chẳng phải anh cũng nhờ vệ sĩ, nhưng rốt cuộc Tô Tố cũng gặp phải bị tai nạn xe cộ sao, tôi nói lại lần nữa, chỉ có ngàn năm làm trộm cướp, chứ không có ngàn năm phòng trộm cướp đâu, không tin anh thử xem."
Tiêu Lăng với thái độ hết sức kiên quyết, tuyệt đối sẽ không để Tô Tố và Mạc Tầm có cơ hội gặp nhau
Ai biết được lần này anh ta có làm hại đến Tô Tố nữa không
Tiêu Lăng cũng không muốn nói lời vô nghĩa nữa, trực tiếp gọi điện thoại kêu cảnh vệ đến.
"Mạc Tầm, cho dù trời có sập xuống tôi cũng không cho anh cơ hội được tiếp cận Tô Tố đâu, tôi có lòng tốt nhắc nhở anh một câu, cẩn thận tập đoàn Mạc Thị của anh đi "
Mạc Tầm kiên quyết không chịu đi, mắt nhìn Tiêu Lăng không chịu rời, anh liền chuyển hướng mắt nhìn vào đại sảnh chỗ Tô Tố đang ngồi, lao tới cô và hô to, "Tô Tố,cô qua đây, tôi có chuyện muốn nói với cô"
Tô Tố chau mày lại, ngồi trên ghế sofa như bất động.
"Tô Tố, cô mà không qua đây thì sẽ hối hận đấy"
Tô Tố đứng dậy, mặt trầm xuống bước từng bước lớn đến trước mặt Tiêu Lăng, ánh mắt lạnh lùng của cô nhìn chằm chằm vào Mạc Tầm, "Tôi với anh không có gì để nói, Mạc Tầm, tôi thật nể phục vì anh là đàn ông mà có thể làm như vậy, anh đi đi, chúng ta coi như chưa từng gặp nhau."
Chuyện của Mạc Tầm và Bạch Linh đã chia tay nhau thì Tô Tố đã biết cả rồi, mới vừa chia tay Bạch Linh lập tức đã bị tung ảnh bôi nhọ, việc này nếu mà không liên quan đến Mạc Tầm, cho dù có đánh chết thì cô cũng không tin.
Anh chẳng phải đã cảm thấy rất đau xót khi Bạch Linh đau khổ không muốn sống sao
Vì Bạch Linh vẫn có thể hại người
Cô có thể thấy rõ , khuôn mặt thật của Mạc Tầm, lúc yêu thì có thể đưa người ta lên thiên đường, còn khi đã không còn yêu nữa thì đẩy người ta xuống địa ngục.
"Coi như chưa từng gặp mặt qua à?" Mạc Tầm cúi đầu, đột nhiên cười ra tiếng, anh ta nhìn và quan sát ánh mắt của Tô Tố một cách tỉ mỉ, bật cười một cách ức chế, "Tô Tố, tôi cũng nghĩ rằng coi như chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng mà. . . . . . Có thể không? Bây giờ tôi sẽ cho cô một cơ hội nữa, chúng ta hãy nói chuyện riêng với nhau , không thì…… chúng ta có thể đứng trước mặt Tiêu Lăng để nói chuyện cũng được, tôi hỏi cô một câu thôi, cô. . . . . . Có phải là cô khôngTố Tố?"
Tim của Tô Tố như nhảy dựng lên
Cô ta "Xoạc" một cái ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mạc Tầm
Đơn giản chỉ với một động tác này, cũng đã khiến cho Mạc Tầm hiểu ra, anh ta nhắm thật chặt đôi mắt lại, rồi sau đó nhìn vào đôi mắt không biết là vui hay buồn của Tô Tố, "Quả nhiên là cô"
Lòng ngực của Tô Tố "Bang bang"nhảy loạn lên.
Cô ta tiến về trước một bước.
Tiêu Lăng lập tức ngăn cô lại.
"Tiêu Lăng, em muốn nói chuyện với anh ta, anh yên tâm, đây là nhà của chúng ta, anh ta sẽ không dám làm gì đâu, em chỉ nói vài câu với anh ta thôi, sẽ lập tức quay lại ngay"
Tiêu Lăng đã hiểu ra câu nói đó của Mạc Tầm, trong lòng anh cảm thấy rất rối rắm, tại sao Mạc Tầm lại biết Tô Tố được tái sinh?
Nhưng mà anh ta cũng đã biết rồi, Tố Tố không muốn cho anh ta biết việc này, Tiêu Lăng bậm chặt môi lại, lùi về một bước, đưa tay ra vịn nhẹ vào vai Tô Tố, "Mười phút, mười lăm phút, anh cho hai người năm phút để nói chuyện thôi, qua năm phút bất kể là chưa nói xong, anh cũng sẽ kéo em trở về"
Tô Tố gật đầu.
Chỉ cần năm phút thôi là đủ
Cô bước ra trước, đi về phòng khách, Mạc Tầm lập tức đi theo sau.
Tuyết trắng bay tán loạn.
Hai người đạp lên tuyết trắng, đi đến chỗ bãi cỏ đã bị tuyết che lấp, Tô Tố đứng dưới tàng cây tùng, mở điện thoại bắt đầu tính giờ, "Năm phút thôi, anh muốn nói gì, thì nói đi "
"Tô Tố. . . . . ."
"Tôi khuyên anh đừng nói lời vô nghĩa, Tiêu Lăng nói chỉ cho năm phút thì chắc chắn là năm phút, anh chỉ có thời gian năm phút thôi "
Nét mặt của Mạc Tầm trở nên u ám, anh tới gần Tô Tố, "Sao em nghe lời anh ta thế?"
"Tôi cam tâm tình nguyện" Tô Tố dừng lùi về phía sau, đưa tay ngăn Mạc Tầm lại, " Muốn nói chuyện gì thì cứ nói, đừng đứng gần như thế, Tiêu Lăng không thích tôi và người khác giới đứng gần nhau như vậy "
Mạc Tầm hít một hơi thật sâu, anh ta bỗng dừng lại, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa, ánh mắt nhìn Tố Tố một cách cấp bách, "Tô Tố, anh cũng biết là tại sao em lại ghét anh như thế, em là Tố Tố đúng không, thật sự anh không dám tin, anh còn có thể nhìn thấy em."
Nếu đã bị lộ rồi, thì Tô Tố không cần giấu thêm nữa, cô dựa lên cái cây to, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mạc Tầm, "Ghét à? Anh quá đề cao bản thân rồi, tôi bây giờ không có chút gì ghét anh cả, chỉ là tôi hận anh mà thôi, có phải anh rất kinh ngạc khi biết tôi còn sống không? Tôi đã không chết trên bệ phẫu thuật có phải anh cảm thấy rất tiếc nuối không?"
Mạc Tầm không ngừng kinh sợ.
Hôm qua anh cũng chỉ mới đoán được Tô Tố có thể là Tô Tố mà thôi.
Bởi vì hôm qua Lưu Tư Minh tìm đến nhà anh ta, hỏi thăm tung tích của Bạch Linh, anh ta liền nói là không biết, Lưu Tư Minh thiếu chút nữa thì đánh anh ta, sau đó liền đem tất cả mọi chuyện kể rõ ràng.
Trong đó có một việc.
Chính là trinh thám đã khai với anh ta.
Tô Tố cũng đang điều tra cái chết trước kia của Tô Tô
Anh ta giật mình liên tưởng hai người lại với nhau.
Bởi vì Tô Tố chết ở trên bệ phẫu thuật là chuyện bí mật,trừ những người liên quan ra, thì hầu như không ai biết sự việc xảy ra thế nào, nhưng tại sao Tô Tố lại biết được? Cô ta còn nhờ người của phòng trinh thám đến điều tra anh ta và Bạch Linh nữa
Nói đến lần đầu tiên gặp mặt Tô Tố là trước mộ của Tô Tố, bao gồm những lần gặp mặt sau này xâu chuỗi lại tất cả, cuối cùng anh kinh hoàng phát hiện ra một ít manh mối.
Lúc đầu anh ta nghĩ rằng Tô Tố thích anh ta, cho nên đã dùng cách lạt mềm buộc chặt để tiếp cận anh ta, cố ý làm điệu bộ như là ghét anh ta.
Hiển nhiên không phải là như vậy, Tô Tố thật sự rất căm hận và ghét anh ta đến tận xương tủy.
Nhưng mà anh rõ ràng là anh không có đắc tội gì với cô.
Trong lời nói của Lưu Tư Minh khiến anh ta liên tưởng đến hai người Tô Tố, trong đầu anh ta lập tức nảy ra một ý niệm kỳ lạ.
Phải chăng Tô Tố vẫn chưa chết?
Tô Tố này có phải là Tố Tố của lúc trước không?
Ý niệm này bỗng toát đến, lập tức không thể nào áp chế được, anh đã suy nghĩ suốt đêm qua, cuối cùng hôm nay anh cũng không nhịn được, lập tức lái xe tới nhà cũ của Tiêu Lăng.
Lúc này đây chính tai nghe được Tô Tố thừa nhận, Mạc Tầm vừa kinh hãi vừa hoảng sợ lại không dám tin là thật.
"Đã qua hai phút rồi "
Mạc Tầm vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Tố như người chết đứng, như là muốn dùng ánh mắt xuyên thấu thân thể cô, và tiến thẳng vào linh hồn cô.
"Nếu anh không còn chuyện gì nữa , thì tôi đi trước đây" Tô Tố cất điện thoại vào túi, xoay người chuẩn bị rời khỏi.
Mạc Tầm đột nhiên phản ứng, anh lập tức nắm lấy bàn tay của Tô Tố, "Không được đi"