Mục lục
Truyện không tên số 33
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

39653
Tiêu Khả lúc trời sáng mới thấy tin nhắn của Cảnh Thụy để lại.
Việc Cảnh Thụy và Tiểu Thất bị mất tích cô vẫn còn chưa biết, Tô Tố và Tiêu Lăng chỉ đem mấy chuyện này nói với mấy người Lãnh Mạc, còn chưa nghĩ đến việc phải báo cho toàn bộ người xung quanh họ, vả lại hai người họ còn đang ở bệnh viện, nên cũng không nhớ đến việc liên lạc với Tiêu Khả.
Do vậy, Tiêu Khả nhìn thấy tin nhắn liền đơ ra vài giây.
Cô thấy thời gian Cảnh Thụy gửi tin nhắn, là cách đây hai tiếng đồng hồ.
Lòng ngực Tiêu Khả đập thình thịch, thoắt cảm thấy có dự cảm không tốt lắm, cô hốt hoảng gọi điện thoại chao Tô Tố và Tiêu Lăng, sau khi biết được Cảnh Thụy và Tiểu Thất bị bắt, Tiêu Khả nhanh chóng đem tin nhắn của Cảnh Thụy gửi cho hai người xem.
“Nhất định là Cảnh Thụy đã nghĩ cách cầu cứu chúng ta đó….” Tiêu Khả hối hận vô cùng, “Tin nhắn đã được gửi cách đây hai giờ, giờ em mới thấy tin nhắn!”
“Cảnh Thụy có nói giờ nó ra sao không?”
“Có, nó nói tạm thời không gặp nguy hiểm.” Tiêu Khả cắn chặt răng cửa, “Em không nói với hai người nữa, bên kinh thành bố em khá rành, em lập tức liên lạc với bố, kêu ông nghĩ cách cứu hai đứa nhóc ra.”
“Được!”
Tiêu Lăng nhanh chóng đáp lại một từ!
Cúp điện thoại, Tiêu Lăng lập tức mở điện thoại đăng nhập vào QQ.
Không có lí nào mà Cảnh Thụy không gửi tin nhắn cho anh và Tô Tố mà lại gửi đến chỗ Tiêu Khả.
Tiêu Lăng vừa mở QQ, quả nhiên thấy tin nhắn đến của Cảnh Thụy, Tô Tố hốt hoảng hỏi, “Nói sao?”
“Cảnh Thụy nói giờ nó và Tiểu Thất đang bị giam ở một khách sạn lớn của kinh thành, trong tin nhắn có ghi địa chỉ của khách sạn và số phòng nó đang ở! Nó còn nói người bắt nó họ Tô, mấy người đó gọi ông là Ông lão gia, còn nói giờ nó và Tiểu Thất còn chưa thấy bóng dáng ông lão gia đâu, nhưng mấy người đó nhận được căn dặn, nói là không được bạc đãi nó và Cảnh Thụy, nên chúng nó tạm thời không có nguy hiểm.”
Tô Tố nắm chặt nắm tay lại, “Quả nhiên là ông già chết tiệt đó làm!”
Tiêu Lăng mím chặt môi, “Giờ không phải lúc nói cái này!”
Anh kéo tay Tô Tố, một bên bay nhanh về phía trước, một bên gọi điện thoại cho Lãnh Mạc, “Lãnh Mạc, có tung tích của Cảnh Thụy và Tiểu Thất rồi, địa chỉ của chúng nó là xxxxxx, cậu ở kinh thành có tai mắt, nghĩ cách kêu người canh chừng chỗ đó, mình và Tô Tố giờ sẽ đến kinh thành!”
Cúp điện thoại, Tiêu Lăng lại nhanh chóng sắp xếp chuyến bay, anh nhanh chóng phóng xe ra sân bay, đợi khi đến sân bay máy bay chuyên dùng đã sẵn sàng hết rồi.
“Nhanh, đến kinh thành với tốc độ nhanh nhất!”
….
Bên này, Tiêu Quốc Chinh sau khi nhận được điện thoại của Tiêu Khả lập tức triển khai hành động.
Ông dẫn theo vài tinh binh, nhanh chóng đến địa chỉ mà Tiêu Khả đưa.
Sắc mặt Tiêu Quốc Chinh đanh thép.
Gan của nhà họ Tô có vẻ to thật, lần trước ông không tóm được thóp của Tô Gia, lần này họ lại bắt đầu hành động, lại bắt cả Cảnh Thụy và Tiểu Thất !
Tô gia quả thật quá tác quái rồi!
Nhất định phải tiêu diệt triệt để!
Nhưng, khi Tiêu Quốc Chinh đem người tới khách sạn lại phát hiện, trong khách sàn người đã đi lầu đã trống, lục soát hết một lượt cũng không thấy bóng dáng của Cảnh Thụy và Tiểu Thất.
“Thủ Trưởng, đã tìm hết bốn phía, không có!”
Tiêu Quốc Chinh mặt lặng như nước, trầm mặt xuống đi hỏi lễ tân, “Rạng sáng hôm nay có vài người đàn ông dẫn theo một đôi song sinh đến ở khách sạn?”
Nhân viên lễ tân ngơ ra một lát, “Xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin thật của khách ”
Tiêu Quốc Chinh lập tức móc ra chứng minh của ông, “Giờ có thể nói được rồi chứ!”
Nhân viên lễ tân lại ngây ra, liền nói, “Đợi chút xíu, tôi lập tức kiểm tra cho ngài.”
Qua vài phút, nhân viên lễ tân cuối cùng cũng tra ra, “Lúc rạng sáng hơn ba giờ , quả thật có vài người dẫn theo hai đứa nhỏ lấy một phòng khép, nhưng mà nửa tiếng trước họ đã trả phòng rời đi rồi ạ.”
Tiêu Quốc Chinh bỗng trầm ngâm lại, “Họ đi đâu rồi?”
Nhân viên lễ tân cười đau khổ, “Thủ Trưởng, họ là khách, sao chúng tôi lại có thể hỏi câu hỏi đó ạ…tôi cũng không biết họ đã đi đâu rồi!”
Sắc mặt Tiêu Quốc Chinh xám xịt lại.
Đáng chết!
Lại để đám người này thoát ra khỏi tầm mắt mình!
“Thủ trưởng, giờ chúng ta làm sao?”
“Thông báo cho bên công an, kêu họ phái thêm thuộc hạ, nghĩ cách tìm ra hai đứa trẻ.”
“Vậy giờ chúng ta thì sao?”
“Giải tán!”
…..
Tiêu Lăng và Tô Tố vừa xuống sân bay, đã nhận được tin của Tiêu Quốc Chinh.
Sau khi Tiêu Lăng nghe được tin, trong lòng lập tức trầm tư lại.
Cúp điện thoại, Tô Tố liền hỏi, “Sao rồi?”
Tiêu Lăng lắc đầu, “Nửa tiếng trước khi Bác trai đến bọn chúng đã trả phòng, giờ không biết Cảnh Thụy và Tiểu Thất đang ở đâu.”
Không biết đang ở đâu….
Lòng Tô Tố thoáng chút nguội lạnh!
Sao lại như thế.
Khó khăn lắm mới có tin tức của Cảnh Thụy tụi nó…
Khóe mắt Tô Tố đỏ lên, “Đều trách em, sao không nhìn thấy tin nhắn của Cảnh Thụy ngay từ đầu, nếu nhìn thấy, có lẽ kết quả sẽ không như vậy.”
Tiêu Lăng cũng cảm thấy áy náy như vậy.
Anh kéo chặt lấy Tô Tố, “Đừng nói những lời này nữa, tóm lại, Cảnh Thụy và Tiểu Thất đang ở trong tay Tô lão đầu, nếu chiếu theo thực trạng trước mắt, Tô lão đầu chắc sẽ không làm gì chúng, giờ chúng ta cứ ổn định ở lại kinh thành, có nhạc phụ làm nội ứng cho chúng ta, bất luận ra sao, cũng sẽ có tin tức của hai đứa nó.”
Tô Tố ngấn lệ đỏ chót gật đầu.
Giờ chỉ có thể như vậy.
Nhưng hai người không biết rằng, cho dù họ nhìn thấy tin nhắn của Cảnh Thụy ngay, cũng định sẵn là không thể cứu chúng ra ngoài.
Lúc Tiêu Quốc Chinh bắt đầu sắp xếp người, Tô Lão đầu đã nhận được tin tức ngay, gọi một cuộc điện thoại trước, nên tất cả mọi người mới tản đi với tốc độ nhanh như vậy.
Sau khi người của Tiêu Quốc Chinh rời khỏi khách sạn,
Tô Vi Túc nhận được một cuộc gọi, cúp điện thoại xong, trán của Tô Vi Túc cũng đổ cả mồ hôi lạnh, “Lần này quả là quá nguy hiểm rồi, nếu không phải bên cạnh của Tiêu Quốc Chinh có nội ứng của chúng ra, lần này thật sự sẽ bị thất bại rồi.”
Tô lão đầu cũng thở phào.
Tô Vi Túc lâu mồ hôi lạnh trên đầu mình, “Nhưng mà, Tiêu Quốc Chinh sao biết được địa chỉ của tiểu thiếu gia và tiểu thư chứ? Chả lẽ bên ra cũng có nội ứng của chúng?”
“Không thể nào!” Tô lão đầu lắc đầu, “ Nếu thật có nội ứng của chúng, sợ rằng khi chúng ta vừa đến khách sạn đã bị lộ thông tin, sao phải đợi mấy tiếng sau mới hành động!”
Cũng đúng!
Nếu đúng là vậy, nửa đêm canh ba đánh họ họ sẽ trở tay không kịp, như vậy cứu hai đứa trẻ không phải sẽ tiện hơn sao? Sao phải đợi đến trời sáng mới động tay!
Tô Vi Túc điều này lại càng không hiểu.
Nếu đã không có nội ứng, tin tức cũng không bị tiếc lộ ra ngoài, nhưng sao họ lại biết chính xác địa chỉ của tiểu thiếu gia và tiểu thư vậy!
Lại có thể đến chính xác số phòng của họ!
Điều này căn bản là không thể nào!
Ông lão gia cũng đang nghĩ vấn đề này, đột nhiên, mắt ông sáng lên, đột nhiên cười lớn.
“Ông lão gia?”
“Haha, chúng ta đã bỏ sót hai đứa nhỏ rồi!”
Tô Vi Túc bỗng hiểu ra, “ý người là tiểu thiếu gia và tiểu thư?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK