Triệu Đào đi rồi, Tiểu Thất buông lỏng thở phào nhẹ nhõm.
Đi hết một người chả phải cô sẽ gọi đồ ăn ít lại sao!
Hi Hi!
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn ra, Tiểu Thất vừa mới dang tay định lấy, thì Lục Sâm đã tiếp lấy từ trên tay của nhân viên phục vụ rồi.
". . . . . ." Tiểu Thất.
Nhân viên phục vụ rất nhanh trở ra, lịch sự đóng cửa phòng lại,Tiểu Thất nói lầm bầm một tiếng, Lục Sâm không có bất cứ động tác gì, Tiểu Thất không nhịn được nữa, liền ho khan một tiếng thật lớn.
Lục Sâm đang nhìn vào thực đơn cuối cùng cũng ngước mắt nhìn lên.
"Khàn giọng không thoải mái à?" Lục Sâm đưa ly trà cho Tiểu Thất, "Uống vào cho đỡ khàn cổ!"
". . . . . ."
Tiểu Thất nhận ly trà, vươn cổ lên nhìn thực đơn, "Này, Lục Sâm, hôm nay tôi mời anh ăn cơm, thì phải để tôi gọi món chứ?"
Ánh mắt của Lục Sâm như che giấu một nụ cười như châm biếm.
Lúc ngước đầu nhìn Tiểu Thất đã trở lại trạng thái nói năng thận trọng như thường ngày, "Nếu như đối tượng được mời là tôi, thì đáng lẽ tôi là người gọi món chứ."
"He he ——" Tiểu Thất cười gượng.
Lục Sâm nhìn thực đơn, hỏi Tiểu Thất, "Cô có món ăn nào ... ăn kiêng gì đó không?"
"Không có!"
Tiểu Thất là một cái máy ăn, máy ăn là gì thế? Chính là không kén ăn!
Có thể liên tục cả tuần ăn mì gói, mà còn kén gì!
Rất nhanh Lục Sâm đã chọn xong món ăn, bấm cái chuông trên bàn ăn, lập tức có phục vụ đi vào, Lục Sâm đóng thực đơn lại, buộc miệng nói ra, "Hai phần gan ngỗng trên thực đơn bảng hiệu, một phần cua say rượu, thêm cái này nữa, cái này nữa, rồi được rồi."
"Dạ được, xin ngài hãy chờ trong chốc lát."
Khi Tiểu Thất nghe đến món gan ngỗng thì nụ cười của cô trở nên cứng đờ hơn.
Thôi rồi thôi rồi!
"Lục Sâm. . . . . ."
"Sao?"
Có phải anh cố ý muốn tôi bị phá sản không!
Tiểu Thất đương nhiên không dám nói như vậy, cô ta chỉ có thể lắc đầu, "Không, không có gì!"
Vì đã là giờ ăn trưa, nên lên món hơi bị lâu, Lục Sâm nhìn vẻ mặt của Tiểu Thát thật là khổ sở, nhịn không được bèn cười và tiếp lời cô ta, "Cô dĩ nhiên là học sinh của đại thiết kế A Đại."
Lục Sâm rất ít khi cười, sau khi cười thì không còn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh nữa, có cảm giác như xuân về hoa nở vậy.
Tiểu Thất nhìn nụ cười trên khuôn mặt anh ta, nhìn đến ngây người.
Chà!
Sao người này sinh ra điển trai thế!
Lúc anh ta không cười thì nhìn anh ta quả thật là một người kiên cường lạnh băng, nhưng khi cười rồi như cây mùa xuân, cả người đầy sự ấm áp.
A a a ——
Trên một cơ thể con người tại sao lại có thể có hai khí chất không giống nhau thế.
Người này được sinh ra quả thực để mê hoặc lòng người đây mà.
Tiểu Thất như bị sa vào sự hấp dẫn, hoàn toàn không nghe được câu hỏi của Lục Sâm, Lục Sâm ngước nhìn lên thì thấy ánh mắt của Tiểu Thất đang loe lóe nhìn anh ta, trong ánh mắt còn có chút mụ mị, cam đoan rằng trên miệng vẫn còn giữ nụ cười miên man, thiếu chút nữa là chảy nước miếng rồi.
". . . . . ." Lục Sâm!
Không thể không nói, Lục Sâm đã bị thần thái này của Tiểu Thất lấy lòng rồi.
Phần không gian ở giữa hai lông mày như êm dịu xuống, liền sẵn tay cởi chiếc áo khoát bên ngoài ra khoát lên chiếc ghế, "Nhìn gì thế?"
"Nhìn soái ca mà!"
Thật đúng là thật thà mà
Lục Sâm nhúng chân mày, "Bây giờ đã nhìn đủ chưa?"
"Vẫn chưa đủ!" Tiểu Thấtbưng bê khuôn mặt mình, ánh mắt sáng lấp lánh, "Lục Sâm, anh tuyệt đối là người đàn ông điển trai xếp hạng thứ ba mà tôi đã từng gặp, thật đấy! Còn đẹp trai hơn minh tinh trên điện ảnh nữa."
Thứ ba sao?
Lục Sâm chân mày trầm xuống, vậy ai là người thứ nhất và người thứ hai?
Nghĩ đến Tiểu Thất cũng dùng ánh mắt này với người đàn ông khác, trong lòng Lục Sâm lập tức không được thoải mái.
"Á? Anh trông có vẻ không được vui vẻ vậy?"
Cô ta đang khoe với anh à, nói thật, nếu muốn là người đàn ông điển trai xếp hạng thứ ba trong lòng Tiểu Thất chắc chắn không phải là điều dễ dàng gì, đúng rồi, xếp thứ nhất là Daddy của cô ta, xếp thứ hai là anh trai của cô ta rồi!
"Đâu có không vui vẻ." Lục Sâm bỉu môi, ánh mắt ngoắc nhìn Tiểu Thất, "chỉ là, cảm thấy hơi hiếu kỳ người xếp thứ nhất và người thứ hai là ai thôi!"
Tiểu Thất có vẻ hơi vô tình, lập tức nói, "Đương nhiên là cha của tôi và anh trai của tôi rồi!"
Lục Sâm rút khóe miệng lại!
Trong lòng buồn bực lúc nãy lập tức tan biến hết.
Vậy mà anh ta lúc nãy vì câu nói của Tiểu Thất mà có chút nhói đau. . . . . .
Thì ra nguyên nhân là hiểu lầm thôi.
Lục Sâm bưng ly trà lên uống một hớp, che giấu đi vẻ thất thái của bản thân.
Rất nhanh nhân viên phục vụ đã mang thức ăn ra .
Tiểu Thất nhìn một bàn đầy thức ăn, trong tim như bị ứa máu.
"Ăn đi!"
"Ừm!"
Đương nhiên là phải ăn rồi!
Dù sao thì tiền cũng không đủ xài rồi, thôi thì ăn cho đã rồi mới nghĩ cách vậy.
Tiểu Thất nghiến răng, đem chiếc khăn ăn đặt lên đùi, rất điêu luyện cô ta lấy thêm một chiếc khăn khác nhét vào cổ, cầm lên dao nĩa bắt đầu ăn một cách ngốn nghiến.
Mặc kệ mặc kệ !
Thức ăn ngon ở trước mặt, phiền não gì cũng đợi ăn xong rồi tính!
Lục Sâm nhìn thấy động tác của Tiểu Thất khá thành thạo, bèn nhíu mày nhẹ, động tác thật tao nhã cắt miếng gan ngỗng, không nói gì.
Nguyên nhân anh muốn thuê phòng riêng, vì lo lắng Tiểu Thất khi vào trong nhà hàng Tây ăn có lễ nghi không được quen thuộc, vì muốn tránh xảy ra sự âm ỷ cười chê, nên mới như vậy, nhưng không ngờ rằng động tác của Tiểu Thất thật quá thành thạo, mây bay nước chảy như không có một sự trì trệ nào, dáng điệu này như cuộc sống hàng ngày của cô vậy.
Hơn nữa. . . . . .
Lục Sâm chú ý tới tướng ăn của Tiểu Thất, cái bộ dạng cô ta ăn trong thật ngây ngất lòng người, nhắm đôi mắt lại vẻ hưởng thụ, dao nĩa cắt trên cái dĩa lại không phát ra âm thanh gì hết, hơn nữa động tác mặc dù rất nhanh nhưng không tạo cho người khác cảm giá thô lỗ lại còn khiến cho người ta mở miệng thèm thuồng.
Lục Sâm vô tri vô giác cũng ăn rất nhiều.
"Ha. . . . . . thật là thỏa mãn quá đi, đã lâu lắm rồi không được ăn thức ăn ngon như thế này!"
Cả một bàn thức ăn đều đã được giải quyết sạch, Tiểu Thất lau chùi khóe miệng, vỗ vào cái bụng no say của mình hả hê thở dài, "Thật hạnh phúc!"
Lục Sâm bị Tiểu Thất cuốn hút, bữa tiệc này cũng ăn không ít, nghe Tiểu Thất nói, tròng tử anh chợt lóe sáng lên, bèn thăm dò hỏi, "Cô thường hay ăn đồ ăn ngon như vậy à?"
"Không thường xuyên!"
Tiểu Thất cắn răng, vỗ vào cái bàn, "đã vài năm nay tôi đều ăn trong căn tin rồi, lâu lâu mới như vậy thôi, những lúc thỉnh thoảng mới vậy thôi, anh trai tôi thỉnh thoảng có dẫn tôi đi ăn, thật nhỏ mọn chết đi được, hừ, chờ khi nào tôi kiếm được nhiều tiền, ngày nào tôi cũng ăn thức ăn ngon, và sẽ không khẩn cầu anh ta nữa."
Nói xong, Tiểu Thất bỗng như vừa nghĩ ra điều gì, kéo chiếc ghế sô pha tiến gần đến trước mặt của Lục Sâm.
Lục Sâm nheo chân mày, chờ cô nói chuyện.
"Lục Sâm à, hai chúng ta tính luôn hôm nay gặp mặt đã hai lần rồi đúng không? Cũng đã từng ăn cơm qua rồi, cũng đã lưu số điện thoại của đối phương rồi, chúng ta coi như là bạn rồi đúng không?"
"Đương nhiên!"
Đây đích thị là câu nói cô cần!
Tiểu Thất bỗng nhiên vui vẻ lên, không ngừng xê dịch chiếc ghế đôn sô pha, khoảng cách với Lục Sâm càng ngày càng gần, Lục Sâm như nghe được mùi hương thoang thoảng trên mái tóc cô ta, ánh mắt của anh ta như lóe sáng lên, Tiểu Thất căn bản không có phát hiện, cười với vẻ mặt nịnh nọt, "Nếu như chúng ta đều đã trở thành bạn rồi , vậy thì Lục Sâm anh hãy tiết lộ chút xíu tin tức được không, chẳng phải hôm nay anh và LaNa sẽ chọn ra một số người trong lớp của tôi sao, có thể tiết lộ thông tin nói cho tôi biết là chọn ai đi?"
Lục Sâm bật cười, anh ta dựa người vào chiếc xe lăn nhìnTiểu Thất cười, "Sao mà không tự tin vậy?"
"Không phải vậy, tôi đối với bản thân rất là tự tin, tôi chắc chắn sẽ ôm trọn giải thưởng ba trăm ngàn của các người mà chạy đi đấy!" Tiểu Thất vẻ mặt cao ngạo, "Nếu phía sau không có bức màn đen, là tôi chắc chắn được đề cử rồi!"
"Bức màn đen à?"
Hazz!
Đương nhiên là Tiểu Thất không dám nói nữa vì sợ Lục Sâm sẽ làm khó dễ cô, tròng tử của cô đảo qua đảo lại nói, "Bởi vì tôi sinh ra đẹp đẽ mà, thiết kế sư của các người lại là phụ nữ, không chừng vì ghen tị với sự xinh đẹp của tôi, cố tình không cho tôi được trúng cử đâu!"