Đợi Tiêu Lăng gấp gáp sắp xếp xong chuyện của mẹ Tiêu và Tiêu Diệp Lạc, rồi từ phòng bệnh đuổi theo, đã không thể tìm thấy bóng hình của Tô Tố và Mộ Bạch.
Trong lòng anh khẽ thắt chặt, lập tức chạy xe từ bệnh viện đến khách sạn tổ chức hôn lễ.
Khi đến khách sạn, thì thấy khách được mời tới hôn lễ tụm năm tụm bảy đứng trên cửa khách sạn, nhìn như muốn về, Tiêu Lăng bước bước lớn đi tới, ký giả trong đám đông thấy Tiêu Lăng, mắt lập tức sáng lên, cầm máy ảnh lên vây lấy anh.
“Tiêu thiếu Tiêu thiếu, xin hỏi lúc nãy trên lễ đường anh đã đi đâu?”
“Tiêu thiếu, Tô Tố nói hôm nay vốn là 1 vở kịch, cô ấy nói đây vốn dĩ không phải là hôn lễ gì cả, chỉ là cô ấy kịch liệt yêu cầu, cho nên anh đáp ứng cô ấy, đây có phải là thật không?”
Tiêu Lăng lúc này chỉ đang tìm Tô Tố, bị ký giả vây quanh, lập tức bực bội.
Nhưng nghĩ lại mình từ lễ đường rời đi, vấn đề của Tô Tố gặp phải còn khó khăn hơn anh, anh lập tức nhịn xuống, trầm giọng nói, “Các vị---”
Các ký giả nghe anh nói chuyện, lập tức im lặng.
Tiêu Lăng giải thích, “Hôn lễ hôm nay quả thật xảy ra chút chuyện, mọi người không nên tùy ý đoán mò, tình cảm của tôi và Tô Tố rất tốt. không có vở kịch nào ở đây cả, trên thực tế, hôn lễ là 1 mình tôi yêu cầu---”
Trên mặt các ký giả đều hiện lên ý không tin anh.
Tiêu Lăng biết, nếu anh không giải thích rõ, thì báo chí sáng mai sẽ toàn là lời chửi và cười nhạo Tô Tố, anh cố nhẫn nại, nhìn 1 vòng qua mặt mọi người, “Trước hôn lễ, tôi nhận được điện thoại của mẹ, nói em tôi trong bệnh viện đang gặp nguy kịch, cho nên tôi liền chạy vào bệnh viện.”
Kí giả lập tức kinh ngạc.
“Tiêu thiếu anh cũng có em gái sao?”
“Không đúng, em của ngài xảy ra chuyện, tại sao chỉ có 1 mình ngài rời đi?”
“Về chuyện này, 3 ngày sau tôi sẽ mở họp báo ở thành phố a, ở cuộc họp nói rõ với truyền thông chuyện này, nhưng có 1 điều … Tô Tố là 1 cô gái tốt, cũng là người phụ nữ tôi yêu nhất, tôi với cô ấy đã nhận giấy đăng kí kết hôn, cô ấy là Tiêu thái thái, chuyện này không chút nghi ngờ gì nữa, mong mọi người có viết tin tức thì lưu tình 1 chút, đừng làm tổn thương cô ấy.”
Bên Lãnh Mạc và Tôn Nguyên thấy ký giả vây thành 1 vòng, lập tức biết Tiêu Lăng trở về, nhanh chóng xông tới giải tán ký giả.
Tiêu Lăng có được khoảng trống, lập tức bước lớn rời đi.
Lãnh Mạc và Tôn Nguyên rất nhanh đi theo.
“Đại ca, sao anh quay lại rồi, rốt cuộc anh chạy đi đâu, ông nội rất tức giận, 1 lát gặp ông anh nhất định phải cẩn thận đó.”
“Tôi biết rồi.”
Tiêu Lăng buồn bực kéo lỏng cavat, quay lại hỏi Tôn Nguyên, “Tô Tố đâu?”
Tôn Nguyên lập tức uhm uhm ừ ừ không nói chuyện.
Thấy vậy, tim Tiêu Lăng trầm xuống, lập tức dừng bước, ánh mắt sắc bén nhìn Tôn Nguyên.
Tôn Nguyên chịu không nổi ánh mắt của anh, ngập ngừng nói, “Anh, anh nhìn như vậy, nhìn em làm gì, cũng đâu phải em khiến chị dâu tức giận, lúc anh đi không phải chị dâu và Mộ Bạch đuổi theo sao, qua rất lâu Mộ Bạch có quay lại, nhưng chị dâu không về khách sạn…”
“Cô ấy đi đâu?”
“Mộ Bạch về rước Cảnh Thuỵ và Tiểu Thất rời đi, nói chị dâu không muốn ở Sanya nữa, cho nên về thành phố a rồi, Tiểu Hy cũng đi theo Mộ Bạch. Đại ca, lần này không phải anh em không giúp anh, nhưng lần này quả thật quá tổn thương người khác rồi, có ai như anh chứ, không muốn làm hôn lễ thì chúng ta không cần làm, kết quả làm rồi giữa chừng anh chạy đi, anh muốn người khác nghĩ như thế nào? Đương nhiên, người khác nghĩ gì cũng không quan trọng, quan trọng là chị dâu nghĩ gì, dù cho là chuyện lớn đến cỡ nào, cũng chỉ thiếu 1 chút công sức nữa thôi, tốt xấu gì cũng để xong hôn lễ đã rồi hẳn rời đi … ài, đại ca, anh đi đâu vậy?”
“Sân bay.”
“Mày đứng lại cho tao.”
1 giọng nói già vang lên khiến Tiêu Lăng dừng bước, Tiêu Lăng quay đầu, thấy ông nội được vợ chồng Tiêu Quốc Chinh đỡ đi về hướng của anh.
“Ông nội…”
Bạt ----
Ông nội đi đến bên Tiêu Lăng, không nói hai lời, lấy cây gậy hung hăng đập qua, cây gậy đập trúng chân của Tiêu Lăng, tạo nên âm thanh trì trệ, Tiêu Lăng bị đau hừ 1 tiếng, nhưng cái gì cũng không nói.
Anh biết lần này ông nội thật sự tức giận.
Lần nào ông nội cũng nói lấy gậy đập gãy chân anh, nhưng trước giờ chưa từng ra tay, lần này làm thực rồi.
“Ông nội…”
“Đừng kêu tao là ông nội, tao không có đứa cháu mất dạy như mày, giữa hôn lễ mà mày dám chạy? Bỏ 1 đống hỗn loạn lại bắt 1 người con gái thu dọn dùm mày, Tô Tố năm nay bao nhiêu tuổi? 22 tuổi, nếu là người con gái bình thường khác thì còn đang đi học, cô ấy thì sao? Đã là mẹ của 2 con, cái này còn không phải do mày tạo ra sao? Mày còn không biết yêu thương cô ấy sao? Mày nói tao nghe, rốt cuộc là chuyện lớn gì mà khiến mày không làm xong hôn lễ mà đã rời đi? Hôm nay nếu mày không có lời giải thích hợp lý, thì mày biến đi , lão tử không muốn nhìn thấy mày nữa.”
Lão gia đau lòng.
Ông không chỉ đau lòng cho Tô Tố, mà còn có Cảnh Thuỵ và Tiểu Thất.
Từ khi Tô Tố từ khách sạn đuổi theo, ông nhìn hai đứa nhỏ, Tiểu Thất bình thường luôn hoạt bát nói nhiều, buổi trưa đó 1 lời cũng không nói, cùng với Cảnh Thuỵ hai người ngồi trên sofa mặc kệ người khác dỗ dành như thế nào, cũng không nói 1 tiếng.
Cuối cùng rất không dễ dàng mới nói, nhưng vừa mở miệng nước mắt đã chảy xuống, “Ông cố, ba có phải không cần chúng con với mẹ không?”
1 câu hỏi khiến tim ông đau như dao cắt.
Ai nói trẻ con không hiểu chuyện, có lúc trẻ con còn nhạy cảm hơn bất kỳ ai.
Lần đào hôn này của Tiêu Lăng, không chỉ làm tổn thương tim của Tô Tố, mà hoàn toàn làm tổn thương tim của hai đứa nhỏ.
Ông không tin là Tiêu Lăng không nghĩ đến chuyện này, nhưng nó vẫn rời đi, cho nên ông nhất định phải nghe, nghe coi rốt cuộc là chuyện gì, mà quan trọng hơn cả kết hôn.”
“Nói nhanh.”
“Ông nội…” Tiêu Lăng thở dài, nói hết những gì anh nghe từ điện thoại cho ông nghe, “Ông nội, mẹ nói là Diệp Lạc muốn gặp con lần cuối, con và Diệp Lạc có tình cảm nhiều năm như vậy, con làm sao có thể mặc cô ấy chết được, cho nên khi con thấy hình mẹ gửi qua, lập tức chạy đi xem.”
Ông nội có thể nghĩ ra hậu quả, lạnh lùng nói, “Kết quả?”
Tiêu Lăng trầm mặc không nói.
Kết quả anh bị mẹ gạt rồi.
Cơ thể Diệp Lạc quả thật có vấn đề, nhưng không khoa trương như mẹ nói.
Còn về bức hình mẹ gửi cho anh, là hình trước đây sau khi Diệp Lạc làm phẫu thuật xong nằm ở phòng hồi sức.
Mà anh …. đã tin là thật.
Đột nhiên Tôn Nguyên nghĩ ra, “Đại ca, điện thoại của anh đâu, chị dâu có gọi cho anh, tại sao anh không bắt máy?”
Điện thoại?
Điện thoại của Tiêu Lăng luôn để bên mình.
Anh lấy ra xem 1 cái, tắt máy.
Sao anh không nhớ anh tắt điện thoại khi nào?
Tiêu Lăng lập tức mở máy, lúc mới vừa mở lập tức hiện lên vài cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đều là từ Tô Tố.
Tim Tiêu Lăng trầm xuống.
Anh nhớ rồi, lúc anh mới vào phòng bệnh, mới vừa muốn gọi cho Tô Tố, mẹ lấy lý do trong phòng bệnh không được dùng điện thoại, cướp điện thoại của anh, sau đó mới trả lại anh.
Cho nên … điện thoại là do mẹ tắt máy.