Mục lục
Truyện không tên số 33
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

39838

Lục Sâm mỉm cười nhìn Tiểu Thất giả chết, "Bị đả kích rồi sao?"

Đầu của Tiểu Thất chúi nhủi trong chăn, kêu rên một tiếng nhẹ, "Đương nhiên là bị đả kích rồi, em cứ nghĩ mỗi ngày đều kiếm được rất nhiều tiền chứ, không ngờ rằng lại như vậy, huhuhu, mỗi ngày đều phải bù lỗ đến tận hơn hai ngàn đồng, một tháng thì sẽ phải bù lỗ hơn sáu chục ngàn đồng, một năm thì phải bù lỗ đến hơn bảy trăm ngàn đồng. . . . . . trời ơi, thật là khủng hoảng quá đi, em phải làm kiêm chức bao nhiêu năm nữa mới kiếm được số tiền ấy. . . . . ."

Tiểu Thất bỗng nhiên trở mông ngồi dậy, "Làm sao đây làm sao đây, em còn nghĩ là phải làm ra chút thành tích nữa, nếu phải bù tiền như thế này làm sao chịu được, hay là . . . . . . để em đóng luôn quán cà phê vậy?"


Lục Sâm, ". . . . . ."

"Ách. . . . . . em cũng cảm thấy là không thích hợp đúng không? Nhưng dù sao cũng chỉ vừa mới khai trương thôi, không thể nào đóng cửa nhanh như vậy được." Tiểu Thất sầu não gãi đầu, "Như vậy làm thế nào đây. . . . . ."

"Làm sao có thể tăng doanh thu đây, chỉ cần tăng doanh thu là được rồi!"

Tiểu Thất đưa mắt trông chờ nhìn Lục Sâm.

Lục Sâm cho cô chủ ý, "Cách đầu tiên là em nên làm cho quán cà phê của em nổi tiếng, thì quán cà phê của em chiếm ưu thế được, đầu tiên, là địa thế tốt, gần bên cạnh đó có một số khu thương mại hoàn mỹ, bên đó họ tiêu phí rất cao, rất phù hợp cho em mở quán cà phê ở đó, thêm nữa là nguyên liệu cà phê của em được nhập khẩu về, những người đó họ đều biết phân biệt hàng hóa, nếu như uống cà phê bên em xong đi chỗ khác thì chắc chắn sẽ phân biệt ra. Cái yếu điểm của em bây giờ chính là tiếng tăm, hãy tập trung đưa sự nổi tiếng của quán em lên, quán cà phê của em được tu sửa theo phong cách bố trí ngoài trời, hay nhiều phong cảnh đẹp cũng được, cộng thêm nguyên liệu tốt của em nhập về, thì chắc chắn quán sẽ rất đông khách!"


"Nhưng mà, làm sao để quán cà phê nổi tiếng được, hay là. . . . . . em tìm đài truyền hình để làm quảng cáo được không?"


Lục Sâm, ". . . . . ."


"Em lại nói sai gì à?"

"Làm quảng cáo thì bây giờ chưa cần thiết ..., nhưng mà báo chí và đài truyền hình thì em có thể lợi dụng bên đó chút tí, bên đài truyền hình và báo chí họ thỉnh thoảng vẫn đến phỏng vấn mà, bên em hoàn cảnh tốt lại gần bên họ, có thể giảm nửa giá, hoặc ra một số chiêu bài khuyến mãi thì thời gian dài quán của em sẽ tự nhiên nổi tiếng thôi."


Tiểu Thất càng nghe mắt càng sáng rực lên.

Nên mới nói, quán cà phê của cô sẽ không còn đóng cửa nữa à? !

"Wow, Lục Sâm, anh thật là thông minh!"

Lục Sâm bất đắc dĩ nở nụ cười, không phải anh ta quá thông minh, mà cái nha đầu Tiểu Thất này suy nghĩ rất đơn giản, căn bản là không thích hợp làm kinh doanh, mà mở quán cà phê này cũng có cái tốt, lợi nhuận và lỗ vốn cũng không lớn, chỉ cần ở trạng thái có lợi nhuận, thì Tiểu Thất sẽ cảm thấy mãn nguyện thôi.

"Được rồi, bây giờ chuyện của quán cà phê đã có phương án giải quyết rồi, bây giờ chúng ta nên thương lượng đến chuyện của mình thôi."

Vẻ mặt của Tiểu Thất lờ mờ, "Chuyện gì thế?"

"Tiểu Thất, em có thể sắp xếp thời gian của em một tí được không, mỗi ngày đều ra sớm về trễ còn bận rộn hơn anh nữa. . . . . . anh nghĩ rằng em nên dành nhiều thời gian ở nhà."

Anh ta vì muốn ở bên cạnhTiểu Thất, nên đã từ chối một số việc cần xã giao và những buổi dạ tiệc, nha đầu này cũng có cái tốt, bây giờ bận đến nổi cả bóng dáng cũng không thấy, lại còn bận bịu hơn anh nữa. Bây giờ anh đã quen trải qua những ngày tháng sống có Tiểu Thất rồi, mỗi ngày về nhìn thấy căn phòng tối đen như mực, trong lòng có chút hụt hẫn.

"Tiểu Thất, chỉ cần quản lý quán cà phê cho thật tốt, thì đâu cần phải ngày nào cũng qua đó."

Tiểu Thất cười hi hi một cách nham hiểm.

"Cười gì thế?"

"Lục Sâm, có phải anh càng ngày càng yêu em không, chỉ cần không thấy em một phút một giây là trong người cảm thấy ngứa ngáy khó chịu đúng không?"

Lục Sâm mồ hôi chảy nhể nhãi, "Tiểu Thất. . . . . ."

"Ai da, anh hãy nói đi có phải là như vậy không!"

Được rồi!

Lục Sâm thỏa hiệp, "Đúng vậy!"

"Ha ha ha, em biết rằng anh không thể rời xa em được nữa rồi, ha ha!" Tiểu Thất mừng rỡ reo lên, cô ta trước giờ luôn có cảm giác không an toàn, sợ Lục Sâm sẽ bị người phụ nữ khác giựt đi mất, bây giờ nhìn thấy Lục Sâm bỗng nhiên lo lắng đến cô ta, thì những sự bất an đó của cô đều lập tức tiêu tan, cô ôm chặt cổ của Lục Sâm, "Chồng yêu anh yên tâm đi, chuyện quản lý quán cà phê sau này tranh thủ anh đi làm thì em sẽ ghé qua, khi nào anh tan ca thì em sẽ ở nhà đợi anh!"


Toàn thân của Lục Sâm như chấn động, "Lúc nãy em gọi anh là gì?"

Hai má của Tiểu Thất đỏ ửng lên, tại sao mình đã giấu trong lòng bây giờ bỗng chốc lại nói ra thế, "Không, không có gì!"

Lục Sâm xoay người lại mạnh mẽ đè lên người cô, "Kêu lại lần nữa xem!"

"Không được!"

"Có gọi không? !"

"Kiên quyết không gọi!"

Lục Sâm ra đòn sát thủ, một tay vịn cùng lúc hai cổ tay của Tiểu Thất, khiến cô không thể giãy dụa, còn tay bên kia thì thọt cù lét vào nách cô.

"A —— ha ha ha, buông tay buông tay ra! Ha ha, Lục Sâm, nhột, rất nhột, mau thả em ra!"

Tiểu Thất không ngừng lăn lộng trên giường, cũng không tránh khỏi tay của Lục Sâm được.

"Nói hay không? !"

Tiểu Thất cười không thở nổi, nước mắt tuôn trào ra , "Nói! em nói!"

Lục Sâm vẫn đè cô, ánh mắt thâm thúy nhìn cô chằm chằm, một bàn tay bên kia vẫn còn giơ trên không trung, nếu Tiểu Thất còn giở trò chơi xấu, thì anh sẽ tiếp tục cù lét cô, "Nói mau!"

"Chồng, chồng yêu. . . . . ."

Âm thanh nhỏ như con muỗi bay qua, Lục Sâm hoàn toàn không nghe được, "Nói lớn lên!"

"Chồng , chồng yêu!"

Tiểu Thất sắc mặt đỏ bừng la toán lên, "Như vậy được chưa? !"

Lục Sâm lần nữa tỏ vẻ sửng sốt!

Lời xưng hô như vậy. . . . . . thật khiến người ta cảm thấy sảng khoái!

Chân mày nơi khóe mắt của anh cũng đều rũ xuống, "Được rồiTiểu Thất, em gọi thêm một câu nữa đi."

Tiểu Thất đột phá đi tâm lý chướng ngại bèn không suy nghĩ gì, ôm chặt cổ của Lục Sâm tiếp tục dịu dàng hô lên, "Chồng tốt, chồng tốt. . . . . ."

Âm thanh nhẹ nhàng vang lên khiến cho toàn thân của Lục Sâm trở nên mềm nhũng.

Toàn thân anh cũng bởi vì sự kích thích này, nên đều lạnh cứng lên.

Tiểu Thất rõ ràng cảm giác được, khuôn mặt trở nên đỏ ửng lên bèn đẩy Lục Sâm ra, "Ừm, mau leo xuống. . . . . ."

"Không được!"

"Hai ngày nay em không tiện, đâu phải anh không biết, đợi một lát khi anh thật sự suy nghĩ tới, thì người khó chịu cũng là anh thôi!" Hai ngày nay cô đang đến ngày đèn đỏ.

"Nhưng anh cũng không xuống nữa!" Lục Sâm dồn sức đè lên Tiểu Thất, "Tiểu Thất, kêu thêm một lần nữa xem."

"Chồng"

"Ừ!" Lục Sâm mặt mày hớn hở, "Tiểu Thất, đợi qua thêm một đoạn thời gian nữa, chúng ta làm giấy chứng nhận kết hôn được không?"

Anh rất thích Tiểu Thất gọi anh như vậy.

Lãnh giấy kết hôn à? !

Tiểu Thất có chút kích động, "Được!"

"Ngày mai anh sẽ cho người chọn ra ngày lành tháng tốt, chúng ta đi đăng ký kết hôn thôi, tổ chức một hôn lễ thật lãng mạng, mời phụ mẫu của đôi bên đến tham gia, đợi tổ chức hôn lễ xong anh sẽ xin nghỉ phép năm, chúng ta sẽ cùng nhau ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật nha được không?"


Tiểu Thất đang ảo tưởng cái tình cảnh của Lục Sâm đang nói, mừng rỡ gật đầu, "Được!"

Hai người đang quyện sâu trên chiếc giường lớn mềm mại, vẻ mặt hạnh phúc khát khao một tương lai, đợi cái khao khát tương lai xong rồi, bây giờ phải đối mặt với vấn đề hiện thực.

Tiểu Thất cảm thấy cả người Lục Sâm như đang dựng đứng lên.


"Lục Sâm, anh, anh đang bị sao thế?"

Lục Sâm như đang đợi câu nói này củaTiểu Thất, anh ta phi nhanh cởi phăng chiếc quần ngủ và quần lót, kéo tay cô đưa vào thăm dò phía dưới, "Tiểu Thất, anh khó chịu quá. . . . . ."

Tiểu Thất khuôn mặt đỏ bừng lên, khó chịu thì cô ta cũng không còn cách nào nữa, cô ta đang tới tháng rồi mà, cũng không thể chiến đấu trong sự đẫm máu được!


Nhưng cô thì suy nghĩ như vậy còn Lục Sâm sẽ không đồng ý đâu!


Trong lúc nàyTiểu Thất nghĩ loạn lên, Lục Sâm đã kéo tay của Tiểu Thất, sờ soạn khắp người anh ta, hình như đã đụng đến nơi nào đấy, muốn rút tay lại, Lục Sâm nắm giữ lại tay cô, "Khó chịu, anh khó chịu quá."


"Như vậy, Như vậy làm sao bây giờ?" Tiểu Thất căng thẳng nuốt nước miếng, cảm thấy trên tay như có một ngọn lửa nóng bỏng, toàn thân cô cũng khó chịu, cô đề nghị, "Hay là, hay là anh đi vào nhà vệ sinh tắm nước lạnh đi? !"


"Tiểu Thất, bây giờ chỉ đến tháng giêng thôi, trời rất là lạnh, em muốn lấy mạng anh à!"


"Vậy, vậy anh đi vào nhà vệ sinh tự xử đi?"


Tự xử đi? !

Lục Sâm nghe ba chữ này, lại càng kích thích hơn!

"A ——"

Tiểu Thất cảm thấy ngọn lửa trong bàn tay đang nhảy nhót, cô ta thiếu chút khóc lên, "Lục Sâm, vậy anh nói cho em biết nên làm sao đi?"

"Tiểu Thất, em giúp anh nhé. . . . . ."

"Em, em giúp sao?"

Lục Sâm chỉ và cái tay của Tiểu Thất, lại chỉ lên miệng của cô.

Hai cái má của Tiểu Thất nóng bừng lên như có thể luộc chín quả trứng gà !

"Em không được. . . . . ."

Lục Sâm cảm thấy ngữ khí của Tiểu Thất có vẻ như không kháng cự, lập tức hăng hái lên, vén cái chăn lên, và dùng chăn che phủ lên toàn thân của hai người, từ trong chăn bắt đầu nhẫn nại dạy Tiểu Thất làm sao giúp anh ta giải quyết.

. . . . . .

Những ngày trôi qua của Lưu Tuyền gần đây cũng rất êm ái.

Trước kia cô ta cùng Tần Nham đi đến đảo Maldives, cũng bởi vì cái lần cô ta nhắn tin chúc phúc thì từ đó đến giờ trong lòng không cảm thấy thoải mái, cô ta cảm thấy trong tim của Tần Nham luôn còn bóng dáng của người yêu cũ, nên mới có phản ứng lớn như vậy, nhưng mà du lịch có thể khiến tình cảm của hai người được thăng hoa.

Ở quần đảo Maldives một tuần thì cuộc sống của Tần Nham không giống như ở nhà, ở bên ngoài, thời gian của họ lúc nào cũng quấn quýt nhau, hai người cùng dùng cơm, cùng nói chuyện, cùng ngồi trên bãi cát phơi nắng, đều trải qua những ngày hết sức vui vẻ.

Lúc Tần Nham ở bên đó thì rất là quan tâm đến cảm nhận của cô, tất cả nơi vui chơi giải trí anh đều trưng cầu ý kiến của cô, nếu cô ấy không dám chơi, thì anh ta quả quyết từ chối, trên quần đảo Maldives ở bất cứ nơi đâu đều nhìn thấy phụ nữ mặc đồ bikini rất nóng bỏng, các loại màu da đều có, ngay cả những người phụ nữ như cô ta cũng không nhịn được bèn than ôi, nhưng cô phát hiện, Tần Nham ngay cả ngắm nhìn một lần cũng không thèm ngắm nhìn các cô ấy, có những lúc các cô gái nóng bỏng của nước khác cũng đến gần bắt chuyện, thì Tần Nham cũng không một lần tỏ ra vui vẻ.

Nhưng khi đối diện với cô ta thì lại thấy rất nhẹ nhàng.

Cô ta cảm thấy Tần Nham như thế rất yên tâm, trong lần du lịch này, hai người dường như ở bên nhau suốt, tình cảm của hai người càng ngày càng tiến triển hơn.

Khúc mắc trong lòng của Lưu Tuyền cũng đã buông xuôi.

Cô tự an ủi bản thân, cái gọi là "Văn Văn"bây giờ đã là quá khứ rồi, bây giờ chỉ cần Tần Nham ở bên cô, và đối xử tốt với cô, thì cho dù trong lòng anh ta có hình bóng của người khác, thì cũng không can hệ gì.

Ai mà không có quá khứ đâu.

Hai người vẫn duy trì trạng thái tình cảm tốt với nhau cho tới khi về nước, sau khi về nước Tần Nham lại bắt đầu bù đầu vào công việc, mà bây giờ Lưu Tuyền trở về lại bắt đầu đối mặt với mẹ Tần và Tần Phi Ngữ.

Mẹ Tần thì vẫn như trước, ở trước mặt của Tần Nham thì luôn tỏ vẻ nhẹ nhàng ấm áp, nhưng khi Tần Nham vắng mặt thì bắt đầu nghĩ ra cách để làm khó dễ cô, Tần Phi Ngữ cũng vậy, nhưng cô có thể nhịn nhục với hai người này, nhưng cô sẽ không nhịn được với người khác.

Vào ngày hôm nay, là ngày phát lương của bảo mẫu dì Trương.

Lưu Tuyền đã cho gọi bảo mẫu đến trước mặt, đưa tiền lương cho bà ta, dì Trương tỏ vẻ mặt khó chịu nhận tiền, sau đó lập tức chuẩn bị quay người đi.

"Bà đứng lại!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK