Mục lục
Truyện không tên số 33
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

39756
Triệu Đào nhìn dáng điệu của Lục Sâm, hít thật sâu một hơi
Trước giờ Tổng tài cảm xúc đều không lộ ra ngoài, lần này thật sự nổi giận rồi!
Triệu Đào ngoảnh đầu lại
Anh nhìn một cái về căn phòng của Tiểu Thất, con rắng trong phòng vẫn còn đang bò di chuyển, anh một người đàn ông nhìn còn dựng hết tóc gáy lên, càng đừng nhắc chiếc hòm đập xuống, sự kinh sợ ở giây phút rơi lên trên người Tiêu tiểu thư
Cũng không trách Tổng tài sẽ bực tức như thế!
Cái cô Trương Hy đó, đích thực cần phải bị trừng phạt rồi!
Duy nhất đáng chúc mừng chính là những con rắn này không có độc, nếu không thì…..Tổng tài có thể không chỉ là đơn giản trừng phạt mà thôi!
……
Trên thực tế, không phải là Trương Hy có bao nhiêu nhân từ, vì vậy mới tìm đến loài rắn không có độc, trong lòng cô mong biết bao nhiêu Tiểu Thất sớm chết, cũng nghĩ tìm rắn độc cắn chết Tiểu Thất, nhưng....cô không dám!
Cô dù gì vẫn còn là học sinh chưa tốt nghiệp, nghĩ đến muốn giết người, cuối cùng vẫn là có chút sợ hãi
Vì vậy tìm người tìm rắn không có độc!
Đương nhiên, số tiền hối lộ bà dì quét dọn đương nhiên cũng là cô đưa cho, cô mưu kế không có lỗ hổng, cho dù có thật sự điều tra ra, cô cũng không sợ!
Cô không hề có để chứng cứ rơi vào tay của bất kỳ người nào ở đó!
Cho dù xem lại tất cả máy ghi hình trong khách sạn cũng không có quay dính cô, hai người đi cùng đó đến tìm cô, cô có thể cứ nói là hai người họ đến tìm cô tâm sự!
Trương Hy một chút cũng không sợ hãi, nhưng Triệu Doanh Doanh thì không như thế
Mọi người giải tán rồi cô cùng Trương Hy trở về phòng của Trương Hy, cánh cửa phòng đóng lại, sắc mặt Triệu Doanh Doanh trắng bệt, cả người cô run lên, ánh mắt kinh hãi nhìn Trương Hy, “Trương Hy, làm sao giờ làm sao giờ, bọn họ bị cảnh sát bắt đi rồi, chẳng may họ ở trước mặt cảnh sát nói điều gì, chúng ta phải làm sao à!”
“Sợ cái gì!”
Trương Hy trừng mắt với Triệu Doanh Doanh, “thu lại điệu bộ sợ sệt của cô lại cho tôi, chuyện này không có một chút liên quan đến hai chúng ta, tôi cảnh cáo cô Triệu Doanh Doanh, chuyện này chỉ có bốn người chúng ta biết thôi, bây giờ hai người bọn họ bị bắt rồi, người biết chuyện chỉ còn có hai chúng ta thôi, nếu như chuyện này bị bại lộ ra ngoài, tôi sẽ tính trên đầu cô đó!”
Sắc mặt của Triệu Doanh Doanh phút chốc càng trắng hơn
Nghĩ đến thủ đoạn Trương Hy đối phó người khác, cả người của cô không rét mà run vô cùng sợ hãi
“Thu lại tâm trạng của cô, trở về phòng của cô đi, tôi cảnh cáo cô lần nữa, chuyện này một chút cũng không có liên quan đến hai chúng ta!”
Triệu Doanh Doanh dưới sự uy hiếp của Trương Hy, sững sờ đi ra khỏi phòng
Trong phòng chỉ còn lại một mình Trương Hy
Trương Hy không thể nhịn thêm nữa, đắc ý cười thành tiếng
“Tiêu Tiểu Thất, cô dám đấu lại tôi, thì sẽ có hậu quả như ngày hôm nay! Ha---vẫn còn nghĩ rằng bám lấy được Lục Sâm thì bay lên cành cao biến thành phượng hoàng rồi! Đây mới chỉ là một giáo huấn nhỏ thôi, nếu lại khiến tôi biết cô và Lý Dương còn qua lại, lần tới tôi sẽ lấy mạng trực tiếp cô!”
……
Lục Sâm trở lại phòng!
Tiểu Thất vẫn đang nằm trên giường, sắc mựt trắng toát không chút máu, dường như có thể cùng hòa với màu trắng của ga giường rồi, nhưng người thì đa hồi phục bình tĩnh rồi
Lưu Tuyền ngồi cạnh giường, nhìn thấy Lục Sâm đi vào, thở phào, “vừa rồi bác sĩ đến rồi, có tiêm cho Tiểu Thất liều trấn tĩnh, trên người cô ấy chỗ bị rắn cắn tôi cũng đã bôi thuốc rồi, cũng may là không có rắn độc, nếu không thì……”
Lưu Tuyền nói giọng nói nghẹn ngào, khoang mứt cũng có chút đỏ
Luc Sâm lăn chiếc xe đến bên cạnh giường, đau đớn nhìn Tiểu Thất
Lưu Tuyền ý thức được liền đứng dậy, “Lục Tổng, Tiểu Thất giao cho anh chăm sóc vậy, bác sĩ đã khai đơn thuốc rồi, đừng quên bôi!”
“Cảm ơn!”
Lưu Tuyền lắc lắc đầu!
Tiểu Thất là người bạn thân tốt nhất của cô, Lục Sâm có thể cứu Tiểu Thất từ trong vũng rắn ra, nghĩ thôi cũng biết khẳng định là thực sự quan tâm Tiểu Thất!
Nếu như anh ta và Tiểu Thất yêu thích đối phương, cô người bạn tốt đương nhiên cũng nhất định sẽ ủng hộ và quan tâm
Sau khi Lưu Tuyền bỏ đi, Triệu Đào cũng ra khỏi căn phòng
Trong căn phòng chỉ còn lại Tiểu Thất và Lục Sâm hai người
Lúc Sâm nhìn chằm chằm dáng vẻ của Tiểu Thất, đưa tay ra xoa xoa làm ấm bàn tay của cô, ngón tay của cô vẫn chỉ có lạnh giá
“Nha đầu ngốc, nhanh chóng tỉnh lại đi!”
Tiểu Thất hôn mê lần này hôn mê cả một ngày một đêm, đến buổi trưa 12 giờ 10 phút của ngày thứ hai, co mới từ trong hôn mê tỉnh lại!
Mở đôi mắt, trên đỉnh đầu là trần nhà được trang trí vô cùng đẹp mắt!
Trên trần nhà có treo chiếc đèn thủy tinh hoa lệ, chiếc đèn thủy tinh chiếu rọi ánh sáng ngũ sắc
Màu xanh xanh hoa hoa đó, phút chốc khiến Tiểu Thất nhớ đến cảnh trước khi hôn mê
Cả người cô hét lên một tiếng, từ trên giường nhảy vọt lên, dép cũng không đi, chân trần trốn trong một góc căn phòng, cả người ôm lấy đầu gối, trốn trong góc phòng run lên bần bật!
“Rắn....có rắn! Rất nhiều rắn!”
Lục Sâm nghe thấy động tĩnh, lăn chiếc xe bay nhanh vào trong phòng, nhìn thấy chính là cảnh tượng như thế này!
Anh chỉ cảm thấy trong tim giật mạnh, đau nhói một cái!
“Tiểu Thất......”
“Lục Sâm.....rắn, rất nhiều rắn!” Tiểu Thất chỉ về tấm thảm bên cạnh giường, ánh mắt khủng hoảng, “anh nhìn thấy không, chúng đang bò, chúng bò lên người em, lạnh lạnh dính nhờn, rất đáng sợ!”
Lục Sâm đẩy chiếc xe qua đó, đau lòng ôm lấy Tiểu Thất, “Tiểu Thất, đó không phải là rắn, đó chỉ là tấm thảm!”
Tiểu Thất hoàn toàn chìm vào sâu trong khủng hoảng của bản thân
Cô không ngừng lắc đầu, dùng sức giãy giụa, hét lên, “không phải! Là rắn! Rất nhiều rắn! Bọn họ ném em vào trong hòm! Bọn họ là người xấu!”
Lúc Sâm trong lòng lại đau một lần nữa!
Anh đã quen với Tiểu Thất hoạt bát sống động dễ thương, nhưng lúc này nhìn thấy dáng vẻ yếu mềm của cô, ngoại trừ đau lòng vẫn là đau lòng!
Hận không thể trở lại lúc cô ấy bị bắt cóc, cứu cô từ trong tay những người đó
“Đừng sợ đừng sợ, anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em, chỉ cần có anh, anh sẽ không để bất kỳ người nào làm hại em lần nữa!”
Tiểu Thất lại tiếp tục giày vì một lúc, được một lúc mới từ từ hồi phục một chút lý trí
Cô bỗng nhiên nhớ lại cảnh tượng trước lúc hôn mê!
Cô đọt nhiên tóm lấy tay của Lục Sâm, eo bàn tay của anh vốn dĩ trắng như ngọc, lúc này thình lình có hai vết răng nhỏ!
Nước mắt của Tiểu Thất phút chốc chảy ra ngoài
Lúc đó cô thực sự là nghĩ muốn để Lục Sâm tránh xa một chút, muốn nói cho anh căn phòng rất nguy hiểm, không để anh vào, nhưng cô sợ hãi, anh nhìn thấy đầu chiếc lưỡi nhỏ, hung hăng đối đầu nhổ ra bữa thư, cô một chữ cũng không nói ra
“Lục Sâm....có đau không?”
“không đau!”
“Lừa gạt!” Tiểu Thất tóm chặt lấy tay của anh, nước mắt lã chã rơi, cô hôn nhẹ lên ao bàn tay cảu anh, “anh nghĩ rằng em không có bị cắn qua sao, em biết, rất đau!”
“Thật sự không đau!”
Lục Sâm ôm lấy Tiểu Thất đã từ từ hồi phục lại lý trí, nhẹ nhàng thở phào, “anh đã bôi thuốc rồi, bây giờ một chút cũng không đau nữa! Tiểu Thất, về sau đừng bao giờ lại như thế hù dọa anh nhé, em có biết không, em hôn mê một ngày một đêm, anh nhìn dáng vẻ hôn mê không tỉnh của em, tim nhảy dường như muốn ngừng lại!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK