Mục lục
Truyện không tên số 33
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

39622


Đột nhiên!

Ánh mắt lão thái gia như được tẩm độc, nhìn chằm chằm vào nhóm người Tiêu Lăng

Tô Tố nhìn ánh mắt lạnh lùng của lão ta, nắm chặt nắm đấm.

Lão già!

Cuối cùng cũng lộ rõ bản mặt rồi!

Tô Tố hạ giọng hỏi nhỏ Tiêu Lăng: “Lão sao vậy?”

Tiêu Lăng nắm chặt tay Tô Tố, mỉm cười với cô: “Hôm nay lão ta chuyển một mẻ hàng từ nước ngoài về, bị quân đội giữ lại rồi!”

“Ý anh là thuốc phiện à?”

Tiêu Lăng cười rồi gật đầu.

Không chỉ là thuốc phiện, mà là cả một thuyền chở đầy hàng, bên trong tất cả đều là hàng quốc cấm, nhiều nhất vẫn là bạch phiến, người nhà Tô gia cũng rất quyết đoán. Sau khi người của quân đội đến bến cảng để chặn thuyền, những người phụ trách ở trên thuyền đã chủ động ném tất cả những thứ hàng đó xuống biển, nhưng vì hàng quá nhiều, đầy ắp cả thuyền đều là hàng quốc cấm, cho nên chưa kịp ném hết thì đã bị người của quân đội phát hiện và ngăn chặn lại rồi!

Bây giờ thì tất cả những kẻ trên thuyền đều được mời tới bên quân đội uống trà rồi!

Nguyên cả thuyền hàng bị lục soát chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng hơn vẫn là, nếu quân đội họ có ý muốn điều tra tới cùng sự việc này, thì Tô gia chắc chắn sẽ nguy khốn.

Bởi vậy, cũng khó trách thái độ của Tô lão đầu mới khó chịu như vậy.

Tiêu Lăng cười thành tiếng.

Hai bác phối hợp tốt lắm!

Tiêu Lăng và Lãnh Mạc nhìn nhau, cười thầm trong bụng.

Mục đích họ tới Tô gia cũng coi như đã hoàn thành rồi, cũng đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của Tô lão đầu. Bây giờ chỉ còn đợi thông tin tình hình từ phía quân đội nữa thôi.

Bữa tiệc mừng bát thập thọ của Tô lão thái gia coi như tàn tiệc cùng với gương mặt đầy cay cú của lão rồi.

Tiêu Lăng tính đưa Tô Tố rời khỏi đó.

“Đợi đã!” Tô lão thái gia thấy mọi người vẫn chưa tản về hết, vội vàng hô to: “Mấy người đứng lại đó.”

“Lão thái gia còn việc gì nữa vậy?”

Đợi mọi người đi khỏi, khi chỉ còn lại người làm nhà Tô gia và mấy người phía Tiêu Lăng, gương mặt Tô lão thái gia mới chùng lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn mấy người họ: “Tốt! Rất tốt! Qủa nhiên là thời thế tạo anh hùng mà, thật không thể tin nổi, ta sống tám mươi năm nay, hôm nay lại bị rơi vào cái kế của hai kẻ hậu bối các người bày ra, có điều, mấy kẻ các người chớ vội đắc ý, các người nghĩ với chút hàng bị giữ đó thì sẽ loại bỏ được ta sao? Ờ -- nếu vậy thì Tô gia này đã không tồn tại nổi mấy trăm năm nay rồi đó.”

Tiêu Lăng nhíu mày: “Lão gia đang nói gì vậy, chúng tôi không hiểu!”

Lão thái gia lạnh lùng hừ một tiếng: “Hiểu hay không, trong lòng các người tự biết, ta chỉ là nhắc nhở các người, đừng vội đắc ý, vẫn còn nhiều trò hay nữa đó!”

Tiêu Lăng cười lớn: “Lão thái gia nói xong chưa? Xong rồi thì vãn bối cũng xin cáo từ, phải rồi, vẫn chưa chúc mừng lão thái gia bát thập cao thọ, lão thái gia xem xem, đã tám mươi tuổi rồi, nửa thân người coi như chôn dưới đất rồi, vẫn lo lắng biết bao việc, không lẽ không lo mình sẽ đoản mệnh sao! Ha ha, mạo muội khuyên lão thái gia một câu, hãy sớm gác kiếm quy ẩn đi thì hơn.”

Lão thái gia cau mày tức giận, dù có Tô Vi Túc dìu lão, cơ mặt lão vẫn không ngừng co giật!

“Tiễn khách!”

Người ra tiễn khách không phải ai khác, chính là Tô Nhiễm!

Tô Nhiễm tiễn họ từ bên trong ra tới tận ngoài cửa, vừa tới cổng, khi không còn ai nữa, Tô Nhiễm mới hạ giọng khe khẽ nói với Tiêu Lăng và Tô Tố: “Các con nhất định phải cẩn thận, lão bị lỗ ván này chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, Tô gia trước giờ có thù phải trả, hôm nay trên đường về chắc chắn có nguy hiểm rình rập. Nhớ cẩn thận đó.”

Lãnh Mạc nhìn Tô Nhiễm đầy khó hiểu, rồi lại nhìn Tiêu Lăng, nhíu mày, không nói gì.

Tô Nhiễm tiếp tục nói: “Theo như ta biết, họ và những kẻ bên kia đã có thương lượng rồi, vậy nên nếu phải hành động, Tô gia sẽ không nhúng tay vào, những thủ đoạn của những kẻ bên kia đều rất lợi hại, khoa học kỹ thuật cũng phát triển hơn, các con nhất định nhất định phải cẩn thận.”

“Yên tâm, chúng con chắc chắn sẽ hành động thật cẩn thận.” Tiêu Lăng đưa tay ôm eo Tô Tố, nói với Tô Nhiễm: “Chúng con dự định đêm nay sẽ nghỉ ngơi ở gần chỗ bác của con, dù có kẻ cố ý muốn kiếm chuyện, cũng sẽ không dám kiếm chuyện ở nơi địa bàn của quân đội! Chỉ là đoạn đường từ kinh thành trở về A thị, hẳn là sẽ không thái bình.”

Tô Nhiễm suy nghĩ một hồi, chợt ghé sát tai Tiêu Lăng nói điều gì đó.

Tiêu Lăng nghe xong sắc mặt vô cùng ngạc nhiên.

Nhưng vẻ mặt Tô Nhiễm lại rất nghiêm trọng: “Việc này nhất định phải nghe theo lời ta, ta rất hiểu lão đầu tử, lão chắc chắn sẽ làm như vậy đó, các con phải nghe theo ta!”

Tiêu Lăng gật đầu: “Nhất định!”

Tô Nhiễm lại nhìn qua Tô Tố: “Tố Tố, các con cứ về A thị trước, bố ở lại đây chưa biết chừng sẽ giúp ích được việc gì đó, con hãy nhớ, dù có xảy ra bất cứ điều gì, chỉ cần bố vẫn còn, tuyệt đối không để bất cứ ai làm hại con.”

“Bố”

Tô Nhiễm rơm rớm nước mắt, ông đưa tay vỗ vỗ vai Tô Tố: “Hãy mau đi đi, khi nào mọi sự đã được giải quyết, bố sẽ tới A thị sinh sống, và sẽ mãi mãi ở bên con và mẹ con”

Hai bố con họ từ khi nhận lại nhau, thì đây là lần gặp mặt thứ hai, nhưng mỗi lần gặp lại đều vội vội vàng vàng!

Tô Tố thậm chí còn chưa kịp nói lời từ đáy lòng với bố

Cô siết chặt môi: “Bố, bố nhất định phải sớm tới đó nha.”

“Bố biết”

Tô Tố đợi người lái xe rời khỏi nhà Tô gia

Tô Nhiễm đứng nhìn theo xe của họ đi khuất, rồi mới khẽ thở phào.

Dù sao mọi việc cũng tạm hoàn thành rồi, hãy mau đi khỏi đây thôi!

Hãy rời khỏi cái nơi thị phi này!

A Trung bất ngờ xuất hiện phía sau Tô Nhiễm: “Lão gia, Lão thái gia cho gọi ông.”

Sắc mặt Tô Nhiễm có chút kinh ngạc, mím môi, quay vào trong mà không nói một lời nào.

Bên này, xe chở nhóm Tiêu Lăng chưa đi được bao xa, mấy người cùng nghe thấy “binh” một tiếng.

“Dừng xe!”

Lãnh Mạc xuống xe xem xét tình hình, bỗng nhiên nhìn thấy một người đang bám vào sau xe, mấy người Vương Bưu vây chặt lấy hắn.

Lãnh Mạc hỏi: “Ai?”

“Là tôi đây!”

Mạc Tầm bò từ gầm xe ra, gương mặt mệt mỏi nhìn mọi người đang vây bắt mình: “Tôi là Mạc Tầm”

Tiêu Lăng và Tô Tố vừa xuống xe cũng nhìn thấy Mạc Tầm, hai người nhìn nhau, không nói gì.

Mạc Tầm vừa nhìn thấy Tô Tố, thì ánh mắt chợt sáng lên, nhưng khi vừa nhìn thấy người đứng kế bên cô, thì ánh mắt lại trở nên tăm tối, anh cúi đầu nói nhỏ: “Tôi học cách Vương Bưu mở khóa xe, dùng kẹp tóc mở khóa, chạy trốn khỏi căn hầm, mấy ngày nay mọi người đều bận rộn lo chuẩn bị bữa tiệc mừng thọ của lão gia tử, cho nên chẳng có ai chú ý tới tôi, tôi dùng đủ mọi cách mới trốn được dưới gầm xe của mấy người”

Nhưng xe không khởi động thì không sao, vừa khởi động thì do hắn không còn chút sức lực nên đành bám chặt lấy gầm xe, mới bị phát hiện.

Lãnh Mạc quyết định: “Anh đã chạy được ra đây rồi, thì hãy đi đi.”

“Tôi, tôi muốn đi theo các người!”

“Đi theo chúng tôi để làm gì?” Lần này là Tiêu Lăng tiếp lời.

“Tôi có thể giúp các người đối phó với Tô gia!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK