9 giờ sáng.
Tất cả mọi người đã đến nơi, chính thức bắt đầu quay.
Tô Tố trang điểm đơn giản, mặc một bộ đồ đơn giản của đoàn phim ngồi bên cạnh bàn làm việc, trước mặt cô ta là từng chiếc máy tính bàn, trên máy tính nhấp nháy một màn hình trò chơi, trong màn hình trò chơi có một cô gái áo đỏ cầm lấy con dao lớn giết bốn phía.
Đúng vậy, bộ phim > này mục đầu tiên chính là bắt đầu từ trò chơi, Tô Tố vì muốn học chơi game còn đặc biệt yêu cầu con trai mình dạy chơi game, nhưng mà….cô ta không phải là thiên tài, không thể làm được như Thẩm Nhất Tiếu trong kịch bản, trong kịch bản Thẩm Nhất Tiếu là một sinh viên xuất sắc về ngành máy tính, đặc biệt là đối với trò chơi >, các động tác này được gọi là một kỹ năng, tốc độ tay trên bàn phím phải nhanh như bay.
Tô Tố rõ ràng không thể, do đó máy quay chỉ quay phía trên cơ thể của cô ta, hình ảnh ngón tay trên bàn phím sau đó sẽ tìm người thay thế để thay cho cô ấy hoàn thành.
Cũng là do không phải bản thân cô ta hoàn thành cho nên phải đặc biệt kiểm tra diễn xuất của cô ta, cho dù là hành động hay biểu cảm, nhất định phải biểu hiện không có một chút lỗi, không thôi thì đến lúc phát lên sóng truyền hình sau đó quần chúng có thể thấy rằng cô ấy và cử động tay trên bàn phím không khớp hoặc đại loại thế.
Máy tính đột nhiên “tít tít tít” kêu lên một lúc.
Đây là lời nhắc nhở riêng của game, chỉ có những người được kết bạn mới có thể gửi tin nhắn cho cô ấy.
Người gửi tin nhắn là chồng trong game của cô ấy, không nói nhiều, “Nhất Tiếu, chúng ta ly hôn đi.”
Thẩm Nhất Tiếu ở trong game tên là Vi Vi Nhất Tiếu, với người chồng của cô ấy hoàn toàn là vì muốn cùng đánh quái vật nên mới kết hôn, nhưng khi nhìn thấy đối phương nói ra câu này, cô cũng cảm thấy choáng váng. “Tại sao chứ?”
Tít tít tít
Một tin nhắn khác gửi đến, “Xin lỗi, cô đừng hỏi nguyên nhân , tôi cho cô một bộ trang bị cao cấp coi như là bồi thường.”
Thẩm Nhất Tiếu ngồi trước máy tính bối rối, “Còn có cả tiền cấp dưỡng?”
Cô ta nhanh chóng gõ, “Không cần đâu.”
Trong trò chơi có một vị trí đặc biệt khi ly dị được gọi là đảo quên tình, khi đến đảo quên tình hai người phải uống nước quên tình, hệ thống tự động lập tức tuyên bố, “Vi Vi Nhất Tiếu” và “Nhất Thiên Chân Thuỷ” tình cảm vỡ tan, tuyên bố ly dị. Kể từ đây nam, nữ không liên quan đến nhau.
Sau khi ly hôn, người phụ nữ áo đỏ, Thẩm Nhất Tiếu cầm chiếc đao lớn từ từ rời đi không sự tiếc nuối.
Kết quả là ngay hôm đó nhận được một tin nhắn riêng, nói rằng chồng trước đó của cô ta cùng với một người phụ nữ xinh đẹp khác trong game tên là Lãnh Vũ Yêu Yêu kết hôn.
Thẩm Nhất Tiếu đã chán nản.
“Chồng cũ” vừa chuyển mắt đã quay sang kết hôn với người phụ nữ khác, cũng khiến cho người ta cảm thấy chán nản, Thẩm Nhất Tiếu đập đầu vào bàn, nhìn vào màn hình hét lớn, “Không thể như vậy được, đây là vì ngoại hình mà đánh giá một con người sao.”
“Ây da----” giọng nói vừa giảm xuống thì đã bị mấy cái gối đập vào đầu.
“Thẩm Nhất Tiếu, mày đủ rồi đó, một cô gái với một vẻ đẹp thật sự như mày còn dám nói điều này, vậy chúng ta không phải không muốn sống rồi”
Tại thời điểm này ống kính kéo gần, lộ ra Thẩm Nhất Tiếu toàn bộ diện mạo, cô ta mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, thân dưới mặc một chiếc váy đơn giản. Áo sơ mi trắng người khác mặc lên sẽ chỉ làm cho mọi người cảm thấy đơn thuần sạch sẽ, nhưng nếu ở trên cơ thể của Thẩm Nhất Tiếu thì áo sơ mi màu trắng đơn giản lại trở nên quyến rũ. Đôi lông mày quyến rũ, đôi mắt thu hút người, đôi môi đỏ tươi, thân hình nóng bỏng, đây chắc chắn là một yêu tinh.
“Yêu tinh à yêu tinh.” Ngô Viên bạn cùng phòng, một thân hình tròn trịa, với khuôn mặt hâm mộ và ghẹn tị.
“Tôi cũng đâu muốn như vậy.” Thẩm Nhất Tiếu chán nản lại một lần nữa dùng đầu đập vào bàn.
…….
“Cắt”
Đạo diễn Trịnh Đông với khuôn mặt hài lòng, phấn khích và hét lên dừng lại, “Cảnh quay đầu kết thúc”
Trước đó anh nhìn thấy ảnh của Tô Tố đã cảm thấy Tô Tố rất hợp với vai diễn này, nhưng cũng chuẩn bị trước tâm lý rằng Tô Tố chỉ là một bình hoa , không ngờ rằng diễn xuất của cô ta tốt như vậy, các chuyện động tự nhiên mượt mà, Thẩm Nhất Tiếu trong vở kịch, mọi cảm xúc nhỏ đều được cô ta diễn một cách sinh động. Đây là chắn là một diễn viên thiên tài.
Cả một buổi sáng, vai diễn của Tô Tố đều một lần thông qua, ngay cả khi có một số vấn đề trong bối cảnh, vấn đề cũng toàn bộ xảy ra ở bạn diễn ở của cô ấy.
Đạo diễn Trịnh Đông vui mừng đến không khép miệng lại được.
Anh ta ban đầu còn suy nghĩ rằng đều là người mới, mặc dù đều là tốt nghiệp học viện điện ảnh có thể kinh nghiệm còn thiếu sót, quay phim chắc chắn có chút khó. Khi kí hợp đồng với đài Mango trong lòng khá lo lắng như đánh trống, nếu như diễn viên luôn gặp vấn đề cộng thêm những vấn đề về sau, họ nghĩ một tuần xuất ra hai tập khá nguy hiểm.
Nhưng anh ta thấy màn trình diễn của một số diễn viên, đặc biệt là tô Tố. Tô Tố là một diễn viên rất hợp tác mạnh mẽ, tại vì cô ta diễn xuất tốt cho nên những người bạn diễn cũng bị nhiễm bởi cảm xúc của cô ta, tự nhiên hơn biểu hiện bình rất nhiều. Nếu như không xảy ra tai nạn thì bộ phim của anh ta có thể trong hai tháng là sẽ hoàn thành toàn bộ.
Điều này có thể làm giảm một phần đáng kể trong chi tiêu.
……
Tô Tố nhìn vào kịch bản, hai tập đầu tiên của bộ phim đều nói về trò chơi và mối quan hệ của Thẩm Nhất Tiêu với bạn cùng phòng của cô ấy.
Bạn cùng phòng của vai diễn Thẩm Nhất Tiếu này tổng cộng có 3 cô gái, nhưng trước mắt Tô Tố chỉ thấy được hai người. Hai cô gái này đều là cùng chung học viện điện ảnh ra, đều có điểm đặc biệt, ví dụ vai diễn với một cô gái khuôn mặt vuông vuông thẳng thẳng với một cô gái với vai diễn Ngô Viên, một thân hình tròn trịa công thêm phần dễ thương trên khuôn mặt cũng khiến cho người khác có ấn tượng không kém.
Tô Tố không thấy được người bạn cùng phòng còn lại của vai diễn Thẩm Nhất Tiếu.
Nhưng mà….cô ta xem kịch bản, theo như trong kịch bản cô gái còn lại đáng lẽ phải xuất hiện rồi, trên kịch bản rõ ràng có phần diễn của cô ấy mặc dù rất ít.
Tô Tố nhìn thấy thần thái của mọi người rất tự nhiên nên không hỏi thêm câu nào.
Thời gian ăn trưa của đoàn làm phim ngàn lần vẫn là cơm hộp.
Thời gian ăn cơm là 11 giờ trưa, vì buổi quay sáng rất trôi chảy, đạo diễn Trịnh Đông vẫy tay, “Nghỉ trưa 2 tiếng đồng hồ, 1 giờ chiều tiếp tục quay phim.”
“Âu de”
Toàn bộ đoàn phim hét lên đạo diễn thật anh minh.
Tô Tố che miệng cười, cầm lấy hộp cơm chuẩn bị về phòng, đúng lúc tận dụng thời gian ăn trưa để gọi video với con mình và cũng nói với Tiêu Lăng về tình hình của đoàn làm phim. Hôm qua Tiêu Lăng nói cô ấy rồi, sau khi cô ấy vào đoàn phim thì anh ta đưa hai đứa con đến sống cùng anh ta một thời gian như vậy cũng có người chăm sóc cho chúng nó. Tô Tố không do dự mà đồng ý rồi.
Cô ta không bên cạnh con mình, có người ở bên cạnh cùng chúng nó như vậy cũng khá tốt.
Tô Tố ngồi ở bàn làm việc trong phòng và mở cơm hộp ra.
“Ây----”
Cô ấy nhìn vào hộp cơm đã rất ngạc nhiên, có tận năm món ăn, hai món mặn ba món rau, còn có cả một hộp súp nhỏ, ai nhè trọng lượng nặng như vậy.
Tô Tố nhìn vào hộp cơm một cách ngớ ngẩn, hét lên, “không phải nói là phim truyền hình với vốn điều lệ nhỏ sao, tại sao hộp cơm lại tốt như thế?”
Mọi người xếp hàng nhận cơm hộp, tất cả mọi người đều giốngnhau.
Diễn viên trong đoàn phim kể cả nhân viên công tác rất nhiều người, nội hộp cơm thôi đã là chi phí rất lớn. Trước đó cô ta ở đoàn phim > với một khoản đầu tư lớn và là bộ phim truyền hình lớn nhưng cơm hộp không bao giờ tốt đến như vậy.
Tô Tố mệt cả buổi sáng, ăn hết cả một hộp cơm to đầy.
Vừa mới dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị nằm lên và trò chuyện với hai đứa con một chút, bên ngoài phòng đột nhiên có tiếng bước chân, sau đó là tiếng gõ cửa.
Lúc này ai đến tìm cô ta?
Tô Tố mang đôi dép đi ra ngoài cửa hỏi, “Ai đó?”
“Là tôi, mở cửa.”