Mục lục
Truyện không tên số 33
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

39507
“Lão gia tử, ông đừng nhúc nhích, đợi lát hồi xe dừng hẳn rồi nói.”
Lão gia tử làm sao mà đợi được, chống cây gậy bước nhanh xông qua đó.
Tiêu Lăng khẩn trương giảm tốc độ xe lại, đưa tay mở cửa sổ xe.
Ai ya.
Trông thấy rồi, trông thấy rồi.
Lão gia tử đã trông thấy Tiểu Thất và Cảnh Thụy, ông tức thời kích động đến nỗi toàn thân run rẩy.
Chưa đợi lão gia tử mở miệng, Tiểu Thất đã từ trong xe ló đầu ra cửa sổ, “Ông cố ơi ông cố ơi, Tiểu Thất và anh trai về rồi nè.”
“Tốt tốt tốt.”
Tiêu Lăng khẩn trương dừng hẳn chiếc xe, chiếc xe dừng vững rồi, lão gia tử lập tức xông đến hàng ghế sau, đưa tay mở cửa xe, Tiểu Thất nhìn thấy lão gia tử cũng đồng thời phấn khích kêu lên woa woa, từ trong xe lao ra ôm lấy eo lão gia tử, “Ông cố ơi ông cố ơi, Tiểu Thất nhớ ông cố lắm……ông cố có nhớ Tiểu Thất không?”
Lão gia tử xém tí bị lực lao vào của Tiểu Thất đến đứng không vững, lão Trần vội đưa tay ra đỡ ông.
Tô Tố xuống xe nhìn thấy cảnh này, tim cô sợ đến gần như muốn ngưng đập luôn, cô lập tức lạnh mặt khiển trách, “Tiểu Thất, con tại sao có thể xông đến người ông cố như vậy, ông cố tuổi tác cao rồi, lỡ như vấp té rồi thì tính sao hả?”
Tô Tố không có nói với Tiểu Thất và Cảnh Thụy về chuyện lão gia tử bị bệnh, cho nên hai đứa này hoàn toàn không biết sự tình.
Nghe xong lời khiển trách của Tô Tố, Tiểu Thất lập tức ấm ức bĩu môi.
Tim của Lão gia tử sắp tan chảy, ông liếc Tô Tố, “Khiển trách con cái làm gì, ông đâu có bị té, sức khỏe ông còn cường tráng đấy.”
Tô Tố, “……”
Hai ngày nay cô ở bên nhà tổ, lão gia tử coi cô như là bảo bối vậy, được lắm được lắm, bây giờ có hai đứa con về, cô lập tức trở thành cỏ hoang liền.
Tô Tố lắc đầu không nhịn được cười.
Nhưng cũng thể hiện rõ là lão gia tử không có xem cô như là người ngoài.
Tiêu Lăng từ cốp xe lấy hành lý ra, chán nản nhìn mọi người ở trước cửa biệt thự, rồi đẩy hành lý bước vô nhà, “Ông nội, về nhà trước, về nhà rồi nói.”
“Được được được về nhà về nhà, Tiểu Thất, ông cố cho người chuẩn bị cho chắt rất nhiều đồ ăn vặt và bánh kẹo. Còn Cảnh Thụy thì, ông cố cũng cho người chuẩn bị cho chắt rất nhiều món ăn ngon, khẩn trương về nhà!”
Lão gia tử có chút thấp thỏm, cũng không biết ba năm trôi qua, hai đứa nhỏ còn thích những thứ lúc nhỏ không nữa.
Nhưng, hiện nhiên sự lo lắng của ông là lo thừa thãi, Tiểu Thất nghe thấy có đồ ăn vặt và bánh kẹo, tròng mắt lập tức sáng lên, lấp lánh những tia sáng, chỉ thiếu là chưa chảy nước bọt thôi.
Cảnh Thụy bỏ hai tay vào túi, nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Thất, nhẹ hứ một tiếng, “Giỏi.”
Tiểu Thất chỉ dám giận không dám nói Cảnh Thụy, đợi Cảnh Thụy đi đến trước cô bé, cô bé mới lao tới cái bóng của Cảnh Thụy làm trò hề.
Trùng hợp lúc này Cảnh Thụy ngoảnh mặt lại.
Trò hề của Tiểu Thất tức thời đơ lại, ánh mắt nịnh bợ nhìn sang đó, cười miễn cưỡng, “Hô hô, đó là cái mặt vận động biểu cảm của em đó.”
Trong mắt của Cảnh Thụy lóe lên một nụ cười, rảo bước nhanh lên phía trước.
Lão gia tử nhìn thấy hai đứa tương tác với nhau, vui không tả được.
Haiz……
Ba năm trôi qua, khắc tinh lớn nhất của Tiểu Thất vẫn là Cảnh Thụy đấy!
Lão gia tử và lão Trần đi ở phía sau cùng, ông ngẩng đầu nhìn vào bầu trời rất xanh rất xanh, trong mắt đều là sự mãn nguyện, “Lão Trần……”
“Uhm?”
“Cái gì cũng không thay đổi! Tốt thật!”
Lão Trần vẫn như cũ cười hô hô, ông đỡ lão gia tử vào nhà, “Đúng rồi, tính khí của tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư vẫn giống như ba năm về trước, tiểu tiểu thư vẫn là một quả khai tâm, tiểu thiếu gia tuy rằng ít nói, nhưng vừa nãy lúc nhìn thấy ngài, trong mắt đều là sự ấm áp đấy.”
Lão gia tử nhìn theo hình bóng của gia đình bốn người, ánh mắt dần dần ẩm ướt, nhưng mép miệng lại nhếch lên một nụ cười, “Tốt! Tốt thật! Ta còn tưởng rằng những ngày tháng còn lại trên đời này sẽ không thấy được tình cảnh này, bây giờ nhìn thấy gia đình họ như thế, ta cho dù có chết cũng yên tâm nhắm mắt được rồi.”
“Bậy bậy bậy, lão gia tử đừng nói bậy.”
Lão gia tử một bên đi về hướng đại sảnh, một bên lắc đầu cười nói, “Lão Trần à……ta cũng sắp 90 tuổi rồi, còn có gì mà nghĩ không thông, có thể sống đến bây giờ là do sự ban ơn của ông trời dành cho ta, ngày xưa thằng tiểu tử kia còn độc thân……ai lại nghĩ ra rằng vẫn còn có thể thấy nó có con ra đời. Bây giờ á, ta chỉ mong chờ là tiểu nha đầu Tiêu Khả này có thể sớm tìm được tổ ấm của mình.”
“Những việc này không nóng vội được, đại tiểu thư nhất định sẽ gặp được người mình thích, sau đó hai người cùng nhau sống một cuộc sống hạnh phúc.”
Lão gia tử lạc quan cười ha ha lên, “Cũng đúng, nói chung Tiêu Khả không phải là tính dễ bị bắt nạt, hơn nữa, vẫn còn tiểu tử thối ở đây, tiểu tử thối nhìn thấy Tiêu Khả lúc nóng lúc lạnh, nhưng hai người lại cùng nhau lớn lên, tuy rằng không có quan hệ ruột thịt, nhưng những chị em thông thường chưa chắc có tình cảm tốt giống như hai đứa đó, Tiêu Khả sau này kết hôn mà bị bắt nạt, tiểu tử thối tuyệt đối sẽ không tha cho tên đó đâu!”
“Đúng rồi, cho nên lão gia tử ngài đừng có lo lắng quá, hãy hưởng thụ hưởng thụ tốt tình cảm gia đình đi.”
Trong nhà tổ có Tiểu Thất, lập tức tràn đầy niềm vui và tiếng cười.
Lão gia tử ngồi trên ghế sofa, bị Tiểu Thất chọc cười to suốt.
Ngay cả Tiêu Quốc Cường nhìn thấy khuôn mặt cười của lão gia tử, cũng nhịn không được thích thú và yên tâm.
Mấy năm gần đây ông rất ít nhìn thấy được phụ thân những lúc cưởi cởi mở như thế này.
Tô Tố cũng không xen lời được, trong lòng cô vẫn còn nhớ đến Trương Hân, cho nên để lại Tiểu Thất và Cảnh Thụy ở nhà tổ chơi với lão gia tử, cô chào lão gia tử xong rồi phải ra cửa.
“Anh đưa em.” Tiêu Lăng lấy chìa khóa xe đi theo sau.
“Hả? Không cần, không cần, anh chơi với Tiểu Thất và Cảnh Thụy đi, em về rất nhanh.”
“Em không biết biệt thự nhà của Lãnh Mạc ở đâu, vẫn nên để anh đưa em đi, anh rất nhanh sẽ về.”
Vậy cũng được!
Biệt thự nhà Lãnh Mạc với nhà tổ không phải cùng một khu biệt thự.
Tiêu Lăng lái xe một tiếng mấy hơn mới đến nơi.
Biệt thự nhà Lãnh Mạc gọi là biệt thự bán sơn, như cái tên của biệt thự, xây ở giữa eo núi, núi lớn chưa thật sự khai thác hết, là đã xây một căn biệt thự độc lập, duy nhất chỉ có biệt thự này của Lãnh Mạc!
Đây là lần đầu tiên Tô Tố đến nhà Lãnh Mạc.
Từ lúc lên núi được vài bước lại có lính canh, nhìn thấy người trên xe là Tiêu Lăng, những người đó mới lui xuống, vừa đi đến trước cổng biệt thự, Tô Tố đã trông thấy hai lính canh với súng thật đạn thật đang canh gác trước cổng lớn, nhìn thấy có xe trờ tới, hai lính canh tức thì rút ra…… cây súng ở phần hông ra!
Súng?
Tô Tố tức thời hoảng hốt!
Những cảnh vệ bên nhà tổ có súng tại vì lão gia tử là cán bộ về hưu.
Nhưng chỗ của Lãnh Mạc……
“Đừng căng thẳng, công việc của Lãnh Mạc không giống mình, đương nhiên sẽ cẩn thận hơn.”
Đó cũng chính là lý do anh ta ở biệt thự bán sơn.
Duy nhất một nhà, cho nên nhân viên bảo vệ đều là người nhà cả, có thể giảm thiểu được rất nhiều nguy hiểm!
Lính canh nhìn thấy Tiêu Lăng và Tô Tố, có thể là đã được dặn dò trước, lập tức nhường đường cho đi.
“Vị này là cô Tô à?”
“Là tôi.”
Nét mặt của lính canh nhẹ nhõm, “Cô mau vào thăm đi, cô An đã đến trước rồi, cô Trương đang ở dưới lầu đợi hai người đấy.”
Tô Tố xuống xe, Tiêu Lăng nghĩ ngợi một hồi, cũng đi theo xuống xe.
“Anh không phải nói là lập tức quay về sao……”
“Anh cùng em đi vào trong, vừa đúng lúc với Lãnh Mạc cũng lâu rồi không gặp, thuận tiện gặp gỡ nói chuyện với nhau.”
Trên thực tế, Tiêu Lăng biết tại sao Vương Bưu gọi điện cho Tô Tố, chẳng qua là vì Trương Hân, Lãnh Mạc đã phản bội Trương Hân, tình trạng của Trương Hân tốt được bao nhiêu? Anh lo lắng là, lỡ như Tô Tố thấy được tình trạng của Trương Hân quá kích động, đến lúc đó nói ra những lời làm kích thích đến Lãnh Mạc.
Lãnh Mạc biết được mối quan hệ giữa anh và Tô Tố, đương nhiên sẽ không dám làm gì cô.
Nhưng anh vẫn tận mắt chứng kiến rồi mới yên tâm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK