Khi Tô Tố lại một lần nữa mở mắt bắt đầu có ý thức ,cảm giác toàn thân trên dưới đều đau nhức !
Cô động đậy, từng tế bào trên cơ thể đều như đang gào thét.
Thân thể cô vừa cử động,người ở bên cạnh đã nắm chặt lấy tay cô 「Tố Tố, Tố Tố con sao rồi ? 」
Tô Tố chỉ cảm giác bên tai như có tiếng ong ong ,nhìn thấy có người đang nói ,nhưng căn bản không biết đang nói gì .
「Bố ?」
「Là bố là bố!」
Tô Nhiễm nắm chặt bàn tay của Tô Tố, nhìn thấy cô ấy tỉnh lại,cuối cùng nước mắt ông cũng rơi xuống「Tố Tố, con làm bố sợ chết mất, con có biết không con đã hôn mê hai ngày rồi,bố đều không biết phải làm sao nữa ! 」
Tô Tố vẫn không thể nghe thấy bố mình đang nói gì,chỉ khó khăn nhìn ông .
「Tố Tố,con không nghe thấy bố nói gì sao ?」
Y tá trong phòng bệnh nhìn thấy tình trạng này,nhịn không nhịn được nói「Tô tiên sinh ,vị trí của bà Tô quá gần với nơi phát nổ,cho nên đã bị thương tới màng nhĩ ,vừa mới tỉnh dậy không nghe thấy tiếng nói là chuyện rất bình thường,qua hai hôm sẽ dần đỡ hơn thôi . 」
Tô Nhiễm nghe thấy y tá nói vậy mới thấy nhẹ nhõm chút ít .
Tô Tố đã nhớ lại tình hình khi phát nổ,cô đột nhiên tung chăn ra đi xuống giường「Bố,Tiêu Lăng đâu,Tiêu Lăng anh ấy đang ở đâu rồi ?Anh ấy có bị thương hay không,anh ấy thế nào ?」
Tô Nhiễm thở dài.
Y tá nhanh chóng tìm giấy bút.
Tô Nhiễm viết lên trên giấy: 「Tiêu Lăng bị thương,nhưng con đừng lo lắng quá,chỉ là những vết thương ngoài da,vị trí các con đứng cách nơi phát nổ xa chút ít,cho nên vẫn không sao.Tiêu Lăng bây giờ đang ở trong phòng bệnh nằm , vẫn chưa thể xuống giường được , nhưng cậu ấy cũng đã tỉnh lại rồi .」
Tô Tố lúc này mới thấy nhẹ nhõm hơn !
Chỉ cần người không sao ,không sao là được rồi.
Cô lật chăn xuống giường「Bố,con muốn đi xem anh ấy .」
Tô Nhiễm đắn đo một chút,Tô Tố nhìn thấy hoang mang nói「Con đảm bảo,con chỉ nhìn anh ấy một chút,nhìn thấy anh ấy không sao con sẽ quay lại truyền dịch ngay lập tức !」
Aizz!
Nếu như không để cô đi xem chút,sợ là cô sẽ không thể yên tâm .
Tô Nhiễm nói 「Bố đi cùng con !」
Tôi Nhiễm dìu Tô Tố xuống giường.
Chân vừa chạm đất,hai chân Tô Tố nhũn như hai sợ mì,suýt chút nữa ngã xuống đất, Tô Nhiễm nhanh chóng dìu cô, Tô Tố đem hết sức lực dựa vào người bố.Từ phòng bệnh đi ra là hành lang dài hun hút,ở hành lang thỉnh thoảng có vài quân nhân mặc quân phục đi qua,và cũng thỉnh thoảng là vài người y tá.
Tô Tố kinh ngạc !
Đây là nơi nào, sao lại nhiều quân nhân tới vậy?
Thỉnh thoảng nhìn thấy nét nghi hoặc của ông,Tô Nhiễm nhẹ nhàng nói「Đây là bệnh viện quân đội.」
Tai Tô Tói nghe thấy được chút âm thanh rồi,mặc dù chỉ là phần nhỏ các tế bào ,nhưng vẫn có thể phân biệt được!
「Chúng ta ……sao lại ở đây?」
Tô Nhiễm kinh ngạc không tưởng「Con có thể nghe thấy tiếng của bố rồi sao?」
「Vâng,nhưng âm thanh rất nhỏ .」
Tô Nhiễm cũng đã rất vui rồi ,ông dìu Tô Tố tiến về phía trước,nói cao giọng「Bố vốn định đưa con và Tiêu Lăng đưa tới bệnh viện trong thành phố,nhưg chưa kịp đưa đi chú của Tiêu Lăng đã kịp tới nơi rồi,bị bọn họ đưa tới đây.Bố nghĩ bệnh viện này ăn toàn hoen,phương pháp kỹ thuật cũng phát đạt hơn,cho nên đi cùng các con tới đây !」
Thì ra là như vậy !
Tình hình của Tiêu Lăng cũng không có vấn đề gì,Tô Tố đã suy nghĩ về những vấn đề khác,cô đắn đo một chút mới hỏi「Bố……trước khi phát nổ,con thấy một chiếc xe lao tới,ngồi trong xe ……hình như là Bạch Linh ?」
Nhắc tới Bạch Linh, bước chân Tô Nhiễm dừng lại một chút ! dưới ánh mắt của Tô Tố,ông gật đầu nhẹ「Đúng vậy,người đó là Bạch Linh !」
Tô Nhiễm mặc dù đối với tất cả các hành động của Bạch Linh đều thấy không quen,nhưng lần này, ông không thể không cảm kích Bạch Linh !
Nếu như không có Bạch Linh lái xe đâm chiếc xe đó bay ra xa vài mét ,cũng có khả năng tối hôm đó, tất cả mọi người ở nơi đó đã chết hết rồi !
Tô Nhiêm thở dài !
Không cần biết Bạch Linh vì bất kỳ lý do nào làm việc này, ông đều rất cảm ơn cô ấy .
Tô Tố trì nghi một chút lại hỏi 「Thế Bạch Linh……」
「Chết rồi ! Ngay cả xác cũng không còn !」
Tô Tố không có ngạc nhiên, phát nổ như thế, lực xung kích lớn như thế, cô và Tiêu Lăng đứng cách xa ở tận ngoài tới mười mấy mét còn bị thương tới như vậy,càng không thể nói tới Bạch Linh ở ngay chính trung tâm của trận nổ như thế !
Tô Tố trong tâm có chút lộn xộn !
Cũng có thể trong tất cả ,chỉ có cô có thể đoán được tất cả những gì mà Bạch Linh làm .
Cô ấy làm tất cả, chỉ vì người đàn ông đó——Mạc Tầm!
Tình yêu và nỗi hận thù mà Bạch Linh dành cho Mạc Tầm đều đã đi tới cực độ, nhưng có một điều cô ấy không thể nhịn , không thể chịu được đó là Mạc Tầm sẽ chết trước mặt cô ấy,cho nên mới có chuyện này xảy ra.
Tô Tố nhắm mắt thở dài .
Người đã mất như một ngọn đèn tắt !
Bạch Linh đã từng hại chết cô một lần, ngày hôm nay cũng coi như cô ấy cứu cô và Tiêu Lăng một mạng, từ nay về sau, cô đối với người phụ nữ này không còn ý hận thù gì nữa!
Tất cả đều như khói biến mất vậy !
Trong lúc suy nghĩ Tô Tố không hề phát hiện; Tô Nhiễm ở bên cạnh nhìn cô có lời muốn nói nhưng lại không nói được,cuối cùng đem tất cả những lời muốn nói nuốt ngược trở lại.
Thôi vậy!
Đợi chút nữa Tiêu Lăng chắc sẽ nói với cô !
Tô Tố rất nhanh đã đi tới phòng bệnh của Tiêu Lăng, Tiêu Lăng cũng ở trong một phòng đơn , Khi cô tới cửa phòng thì nhìn thấy Tiêu Lăng mặt trầm như nước đang nói chuyện gì đó với chú, nghe thấy tiếng bước chân của cô , nhìn thấy cô liền không nói gì nữa, sau đó nở một nụ cười ấm áp với cô.
Tô Nhiễm dìu Tô Tố đi vào trong phòng.
Tiêu Quốc Ching mặc quân phục, nhìn thấy Tô Tố tới liền từ ghế đẩu đứng lên, ông nói với Tiêu Lăng「Có chuyện gì ngày hôm khác chúng ta nói tiếp , hai cháu có gì nói chuyện với nhau nhé.」
Tô Nhiễm dìu Tô Tố ngồi xuống cạnh giường , cũng đi ra ngoài phòng bệnh ,còn chu đào đóng cửa phòng lại giúp bọn họ.
Tiêu Lăng bởi vì lưng có vết thương cho nên chỉ có thể nằm sấp ngủ, bộ dạng có chút hoạt kê , Tô Tố cười không nổi.
「Tốt hơn chút chưa? 」
「Anh không có vấn đề gì lớn lắm.」Tiêu Lăng nắm lấy tay Tô Tố「Ngược lại là em , hôn mê hai ngày rồi, khi anh đi tìm em em vẫn đang ngủ, bây giờ cũng tỉnh lại rồi, không đi anh thật sự lo lắng chết mất.」
Tô Tố đảo tay nắm lấy tay Tiêu Lăng「Tiêu Lăng, em muốn ôm anh」
「Có gì khó khăn đâu!」
Tiêu Lăng từ trên giường bệnh ngồi dậy, mở rộng vòng tay ôm Tô Tố vào trong lòng !
「Aiz,vết thương của anh……」
「Không sao !」
Tô Tố không dám ôm anh, sợ sẽ chạm vào vết thương ở sau lưng.
Tô Tố thu lại trong lòng Tiêu Lăng, không nói gì khóe mắt đỏ lại.
Cảm nhận được hơi ấm của anh, cô mới cảm thấy có cảm giác thật tại, trong đầu chỉ có mấy chữ—— Sống sót sau hoạn nạn!
Việc xảy ra vào tối hôm trước đối với cô mà nói thật sự chỉ có thể là chuyện xảy ra ở trên tivi mà thôi !
Cô nhìn thấy nhiều người như vậy , quen cũng có không quen cũng có, tất cả đều ở trước mắt mà chết đi, lúc đó cô chỉ có một cảm giác, cảm giác bản thân cũng có thể chết !
Nhưng bây giờ, được Tiêu Lăng ôm , cô rất may mắn .
Vẫn may bọn họ còn sống.
Một lúc sau hai người họ mới tách nhau ra.
「Nhanh nằm xuống.」
Tiêu Lăng vẫn bất động「Tô Tố, anh còn có một chuyện muốn nói với em, em chuẩn bị tâm lý.」
「Chuyện gì ?」
「Lãnh Mạc cậu ấy……chết rồi !」