Mục lục
Truyện không tên số 33
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

39548
Mẹ Tiêu!

Ánh mắt Tô Tố có chút lạnh lùng, mẹ Tiêu nhất định là người cô cả đời này cũng không muốn gặp ! duy nhất luôn!

Tô Tố đắn đi đứng ở bên ngoài,cô không muốn đi vào đối mặt với mẹ Tiêu, chỉ cần nhìn thấy bà ấy,hình ảnh ba năm trước bị bà ấy đánh tàn bạo không ngừng xuất hiện trước mắt cô,cô không thể quên nỗi tâm trạng tuyệt vọng của cô khi đó,cô càng không thể quên được nỗi đau mất đi đứa con của mình !

Tô Tố nắm chặt nắm tay.

Vừa quay đầu, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tiêu Lăng và hai đứa nhỏ , Tô Tố chớp mắt,miệng cô cong lên cười nhẹ, “Sao thế?”

Tiêu Lăng một tay bế Tiểu Thất, một tay nắm lấy tay cô, “Nếu như em không muốn vào, hôm khác chúng ta tới sau.”

Hôm khác!

Tô Tố lắc đầu!

Cô sớm đã không còn phải là Tô Tố yếu đuối chỉ biết chạy trốn của ba năm trước nữa!

Càng đáng nói hơn người làm sai không phải là cô, cho dù cô và mẹ Tiêu gặp mặt,người phải hổ thẹn phải tự trách cũng là mẹ Tiêu chứ không phải là cô!

Sắc mặt Tô Tố không đổi,nhìn vào ánh mắt lo lắng của Tiêu Lăng cười nhẹ, “Dù gì chúng ta cũng đã làm lành rồi, phải gặp mặt mẹ anh cũng là chuyện sớm muộn, em không cần phải trốn tránh!”

Anh chỉ là lo cô lại tổn thương thêm một lần nữa mà thôi.

Tiêu Lăng cau mày, “Chỉ cần em không muốn,em có thể không cần thiết phải gặp bà ta.”

Tô Tố mặc nhiên lắc đầu, quyết định tiến về phía trước hai bước, “Đừng nói nữa,đi thôi!”

Tiêu Lăng đáng thương , bế Tiểu Thất bước theo sau.

Sau khi bốn người họ đi vào trong phòng ,không khí trong phòng khách rất ảm đạm,sắc mặt lão gia tử vẫn được gọi là điềm tĩnh,ngồi trên ghế sofa, không hề có bất kỳ biểu hiện gì ! Nhưng lão Trần ở phía sau ông và Tiêu Quốc Cường ngồi ở bên cạnh sắc mặt tương đối khó nhìn.

Ở phía ghế sofa khác,mẹ Tiêu và Tiêu Diệp Lạc đang ngồi cùng nhau,Tiêu Diệp Lạc cúi đầu phảng phất như muốn nói rằng mình đã sai , còn mẹ Tiêu...

Ánh mắt Tô Tố nhìn mẹ Tiêu!

Ba năm không gặp, mẹ Tiêu thay đổi rất nhiều!

Đơn giản nhất, tóc bạc rất nhiều, cả người so với ba năm trước già đi phải gần chục tuổi. Bà ấy mặc một bộ quần áo truyền thống rộng rãi, lưng có chút hơi còng, làm thế nào cũng không tìm được nét thanh lịch của ba năm trước nữa.

Nghe nói Mẹ Tiêu và Tiêu Quốc Cường đã ly hôn rồi!

Tô Tố nhếch miệng chế giễu, đây là việc Tiêu Quốc Cường quyết định đúng đắn nhất.

Liệu đây có thể được gọi là báo ứng hay không?

Tiếng động khi Tô Tố bước vào cửa không nhỏ,người trong phòng khách ngay lập tức quay lại nhìn, Tiêu Khả sớm đã không chịu nổi không khí lúc này trong phòng khách, nhưng không thể trốn ra ngoài giống như hai đứa bé được,nay nhìn thấy Tô Tố,nhanh bước đón chào, “Aizz,Tô Tố ,ông nói nói hôm nay em sẽ về,đợi em lâu lắm rồi đó. Đừng nói là ông nội,ngay cả chị đã mấy ngày nay không gặp em rồi , e xảy ra chuyện gì vậy,ký hợp đồng cũng là aisa ký với chị, cũng không thấy em lộ diện.”

Tô Tố dắt tay Cảnh Thuỵ,tìm vị trí cách xa trận trường nhất ngồi xuống, cô cười trả lời Tiêu Khả, “Hợp đồng em có xem qua rồi, ai ký cũng giống nhau thôi mà, nói chung cũng đã ký xong cả rồi.”

Tiêu Khả gật gật đầu, “Chị nghe nói người trong công ty em đã đều về tổng công ty bên mỹ rồi, em”

Lão gia tử nghe thấy,nhanh chóng nhìn quay lại.

Tô Tố hiểu ý của Tiêu Khả, cô hất chút tóc lơ thơ trên mặt, “Tiêu Lăng chưa nói với chị sao,em từ chức rồi, quyết định ở lại trong nước .”

“A! Vậy thì tốt quá rồi .”Tiêu Khả vui mừng không tưởng,kích động nói, “Tô Tố,nếu như em muốn tìm công việc, có thể suy nghĩ xem có muốn tới công ty chị không , haha, công ty chị đang thiểu những nhân tài như em.”

Lão gia tử ngẩn người ra một chút, trên nét mặt cũng dần hiện rõ nỗi vui mừng.

Nói đến đó, Tiêu Lăng cũng ôm Tiểu Thất ngồi xuống bên cạnh Tô Tố, nghe Tiêu Khả nói vậy, anh nhẹ nhàng trả lời , “Chị nghĩ nhiều quá rồi, em không có dự định cho cô ấy đi làm !”

“Ấy!Sao vậy?”

“Tiền em kiếm cũng đủ rồi, dùng cả đời này chưa chắc đã hết, mấy năm trước làm nhiều quá, cho nên dự định nghỉ ngơi một thời gian, những vấn đề còn trong tay sau khi bàn giao bàn giao xong em sẽ tìm một ceo mới, em và Tô Tố sẽ đưa hai đứa nhỏ đi vòng quanh thế giới .”

Tiêu Khả cả mặt không chịu được, “Hai người định ngược đãi chết kẻ đơn thân này à!”

Tô Tố cũng một mặt kinh ngạc.

Dự định này của Tiêu Lăng cũng chưa từng nhắc với cô, đây là nói đùa hay là thật ?

Quay nhìn về phía Tiêu Lăng,thấy ánh mắt của Tiêu Lăng vẫn rất kiên định, không hề giống đang nói đùa một chút nào.

Tiêu Lăng đảo mắt một vòng quanh xem tình hình phòng khách ,lạnh nhạt thăm hỏi mẹ Tiêu, “mẹ, mẹ đến khi nào ?”

Mẹ Tiêu tâm trạng vốn không được tốt lắm, bây giờ nghe thấy Tiêu Lăng nói vậy, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn,bà ấy nói mỉa mai, “làm sao , tôi không được tới đây nữa à? Tiêu Lăng, cậu thật sự là kẻ vong ơn bội nghĩa, tôi nuôi cậu bao nhiêu năm trời, bây giờ cậu nói với mẹ cậu như thế này à !”

Ánh mắt Tiêu Lăng trầm xuống , không nói gì nữa!

Ba năm nay, số lần anh và mẹ gặp nhau có thể đếm trên đầu ngoan tay, anh vốn nghĩ mẹ và bố sau khi ly hôn sẽ có thay đổi , nhưng hoàn toàn không có , không những không thay đổi mà còn hay khóc lóc hơn ,tính cách có phần nóng nảy hơn ,giống như một trái bom lúc nào cũng có thể phát nổ vậy.

Cũng chính bởi vì điều này , anh cũng không muốn nhìn thấy bộ mặt nhăn nhó của mẹ,cho nên chọn cách có thể tránh được thì tránh.

Hiện tại lúc này nghe thấy những lời hằn học của mẹ, Tiêu Lăng sớm đã quá quen rồi,cũng không còn đau lòng như ba năm về trước nữa, anh lạnh nhạt trả lời, “Con không hề có ý đó.”

“Cậu có ý gì chẳng lẽ tôi lại không biết!” Mẹ Tiêu cười lạnh lùng, “Tiêu Lăng , có phải là cậu sợ sự xuất hiện của tôi sẽ làm ảnh hưởng tới mối quan hệ của cậu và Tô Tố chứ gì,chắc cậu hy vọng cả đời này không muốn thấy sự xuất hiện của tôi trước mặt cậu phải không. Ha
—sớm biết cậu là người lòng lang dạ sói như vậy, tôi sớm bóp chết cậu cho rồi!”

Tiêu Lăng sắc mặt lạnh lùng nhưng rất bình thản, còn chút không thèm để ý tới những gì mà mẹ Tiêu nói.

Chính thái độ không quan tâm để ý này của anh lại càng làm cho mẹ Tiêu thêm bực tức,mẹ Tiêu tức giận quát lớn, “Tiêu Lăng, cái thái độ của cậu như vậy nghĩa là sao!”

Tiêu Lăng chưa kịp nói gì, Tiêu Quốc Cường đã không chịu nổi, ông đứng lên khỏi sofa ,ánh mắt phẫn nộ nhìn mẹ Tiêu, “Bà đủ rồi đấy!”

“Tiêu Quốc Cường, ông cũng không phải loại tốt đẹp gì !”Mẹ Tiêu chỉ vào mặt ông mà nói, “Ông là người vô trách nhiệm , năm đó khi kết hôn với tôi ông đã thề thốt những gì, nói cả đời này sẽ đối xử tốt với tôi, nhưng thực tế thì sao? năm đó khi mẹ ông muốn đem Diệp Lạc cho đi, ông có há nổi miệng ra ngăn cản hay không ! ông nói tôi không để ông được báo hiếu, buồn cười chết người mất! khi ở mỹ tôi có ngăn cấm ông gọi điện cho bố ông , nhưng hai chân ông mọc trên người ông,nếu ông muốn về không phải cũng đã tự về rồi sao? Tự ông không muốn trở về,kết quả bây giờ lại đặt chữ bất hiếu đó dồn hết lên tôi,ông đúng là loại đàn ông chó má !”

Tiêu Quốc Cường mím chặt môi, “Bà đã nói đủ chưa !”

“Chưa!” Mẹ Tiêu gầm lên, “Bây giờ ông vờ hiếu thuận, đừng làm người khác phải thấy buồn cười như vậy chứ,ai mà chẳng biết bố ông ung thư sống cũng không được bao nhiêu lâu nữa ! Tôi nói cho ông biết,đây chính là làm việc ác quá nhiều ,đây chính là báo ứng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK