Bọn người làm lui dần đi, rất nhanh, cổng lớn của ngôi nhà chỉ còn lại một mình Tô Nhiễm
Mặc dù vậy, Tô Nhiễm cũng không thể mất cảnh giác, đứng ở đó thêm nửa tiếng nữa, cho tới khi nhận được cuộc gọi Tô Tố báo bình an, ông mới dám thở phào, đổ người về phía sau vài bước, vừa chạm vào bậc cửa, thì ngồi phịch xuống đất, cảm giác như chẳng còn một chút sức lực nào nữa.
“Lão gia! Mau gọi bác sĩ tới!”
……
Ở phía bên kia!
Tô lão thái gia bị dẫn tới quân đội, người của quân đội đối với lão rất lịch sự.
Bởi vì tạm thời chỉ là dẫn giải về đồn để hỏi tình hình, chưa tống vào nhà lao, mà chỉ dẫn vào văn phòng của Tiêu Quốc Chinh để xét hỏi. Hai người vừa tới quân đội, thì Tô Vi Túc phát hiện ra một sự việc.
“Lão thái gia, các thiết bị liên lạc, các tín hiệu của chúng ta tất cả đều bị chặn rồi!”
Lão thái gia nhíu mày, nhìn Tiêu Quốc Chinh: “Tiêu thủ trưởng, cậu có ý gì đây?”
“Ồ, là thế này, gần đây những thiết bị liên lạc của chúng tôi thường xuyên xảy ra vấn đề, đã mời chuyên gia tới sửa rồi, cho nên hiện giờ tất cả các thiết bị của cả vùng này đều bị ngắt.” Tiêu Quốc Chinh rút điện thoại của mình chìa ra trước mặt hai người họ: “Nhìn xem, máy điện thoại của tôi cũng vậy thôi.”
Tiêu Quốc Chinh nói như vậy, dù Tô Vi Túc có còn nghi hoặc gì, thì cũng chỉ dám để trong lòng mà thôi.
“Tiêu thủ trưởng dẫn chúng tôi tới đây xét hỏi, không biết là muốn hỏi điều gì”
“Là như thế này.” Tiêu Quốc Chinh ngồi vào bàn làm việc, không còn vẻ mặt lạnh lùng như lúc nãy, mà cười lớn nhìn Tô lão thái gia và khẽ giọng: “Có người, xin phép được ẩn danh, đã chỉ đích danh Tô lão thái gia ông buôn bán thuốc phiện! Thậm chí tất cả những địa điểm buôn bán thuốc phiện của ông đều được ghi rõ ràng mạch lạc, người của quân đội chúng tôi nhận được tin tức này thì không thể nào ngồi yên được, cho nên, chúng tôi chỉ làm theo trình tự, là mời ông tới hỏi vài câu thôi.”
“Chỉ điểm ẩn danh?”
“Đúng vậy.” Ánh mắt Tiêu Quốc Chinh hướng về phía lão thái gia, nhỏ giọng nêu tên vài địa chỉ, khi vẻ mặt lão thái gia bắt đầu biến sắc, anh liền cười lớn và nói: “Tô lão thái gia là nhà từ thiện có tiếng, vài năm trở lại đây, chỉ nói riêng việc xây trường cho trẻ em miền núi, cũng đã xây biết bao nhiêu trường rồi. Chúng tôi tin Tô lão thái gia không phải là loại người đó, nhưng do có người chỉ điểm, chúng tôi không thể coi như không có gì, vậy nên đành mời lão thái gia tới đây một chuyến.”
Tô lão đầu và Tô Vi Túc hướng mắt nhìn nhau.
Vừa rồi Tiêu Quốc Chinh có nêu tên mấy địa điểm, chính xác là những nơi bọn chúng tổ chức buôn bán thuốc phiện.
Không lẽ trong nội bộ của bọn chúng thực sự có kẻ đã chỉ điểm?
Nhưng , nghe những lời của Tiêu Quốc Chinh vừa nói, rõ ràng có ẩn ý là không muốn tiếp tục điều tra sự việc này.
“Tiêu thủ trưởng... Rất cảm ơn sự tin tưởng của anh.”
Lão thái gia âm thầm cảnh cáo.
Tiêu Quốc Chinh rõ ràng đã biết hết mọi chuyện, nếu như là trước đây, thì chắc chắn việc đầu tiên là sẽ lập tức đi tìm chứng cứ, sau đó sẽ tìm mọi cách dìm lão xuống bùn, nhưng hôm nay... không những vui vẻ ôn hòa, lại còn thể hiện rõ thái độ không muốn truy cứu thêm.
Điều này quả là kì lạ.
Trừ phi... hắn không có chứng cứ, hoặc là có mưu đồ gì khác!
Hắn thì có thể mưu đồ được gì chứ - Tô Cảnh Thụy và Tô Tiểu Thất!
Lão thái gia lập tức hiểu ra vấn đề, tên này chắc chắn đang muốn kéo dài thời gian đây mà!
Lão thái gia thay đổi sắc mặt, lão đứng phắt dậy: “Nếu Tiêu thủ trưởng đã tin tưởng tôi rồi, tôi và Tô Vi Túc cũng đã tới đây tiếp nhận việc xét hỏi, vậy bây giờ chúng tôi về được chưa?”
“Tất nhiên chưa được!”
Xem ra là lão hiểu ra vấn đề rồi!
Lão đầu tử này đầu óc xoay nhanh thật!
Tiêu Quốc Chinh cười lớn rồi nhìn hai người họ, giọng nói chắc nịch: “vậy thì lại không được, lão thái gia vừa mới tới đây thôi, nếu giờ vội đi ngay, sợ người ngoài nhìn thấy, lại nói ra nói vào rằng tôi và ông có thâm tình, nên mới dễ dàng để phạm nhân đi mất, như vậy thì không được!”
“Vậy cậu muốn gì?”
“Phiền lão thái gia cứ ngồi ở văn phòng của tôi thêm một lát”, đợi thời giờ tới, ông tự khắc được rời khỏi đây thôi.
Lão thái gia tỏ rõ khó chịu: “Tiêu Quốc Chinh, cậu làm vậy là cố ý giam giữ ta sao!”
“Lão thái gia nói đi đâu vậy, tôi đang hầu hạ trà nước cho ông, sao lại gọi là cố ý giam giữ? Tôi chỉ làm đúng bổn phận mà thôi!”
Lão thái gia nheo mắt lại, ánh mắt xìu xuống.
Tiêu Quốc Chinh lăn lộn trong quân đội đã bao năm nay, tất nhiên không phải là chỉ ăn chay rồi, đối mặt với ánh mắt của lão thái gia, anh ta cũng nhẹ người, xoay người thẳng lưng, sắc mặt vẫn lạnh lùng.
Lão thái gia nghiến răng.
Lão cũng đã hiểu vì sao tín hiệu bị ngắt rồi!
Có lẽ thứ nhất là do phòng trường hợp bọn lão cầu cứu bên ngoài, thứ hai là đề phòng có người tới hỗ trợ!
Ngày hôm nay...lão lại bị tóm bởi bàn tay tên tiểu bối này rồi.
Lão thái gia nghiến răng tức tối!
Có điều...Hắn nghĩ Tô gia nhà lão chỉ ăn chay thôi sao!
Không tới nửa tiếng sau, người của cảnh chính đi tới,: “Tiêu thủ trưởng, không biết Tô lão thái gia đã phạm tội gì, mà phải phiền ông đích thân mời tới đây.”
Tiêu Quốc Chinh nhìn người đó.
Cũng có vị thế bên cảnh chính!
Chức vị cao hơn anh một bậc, bình thường tố chất cũng tử tế.
Anh ta nhìn qua Tô lão đầu, không ngờ Tô lão đầu lại có giao tình với ông ta: “Lão Lỉ, sao ông lại tới đây?”
“Thì nghe nói anh dẫn Tô lão thái gia tới đây, tôi không yên tâm nên tới xem thế nào.” Tuổi tác của Lão Lỉ lớn hơn Tiêu Quốc Chinh mười mấy tuổi, xem ra cũng già hơn rất nhiều, ông ta cười rồi nhìn Tiêu Quốc Chinh, chìa tay ra vỗ vỗ vai anh: “Quốc Chinh à, tôi và Tô lão thái gia có thâm tình lâu năm, tôi có thể đảm bảo ông ấy tuyệt đối không làm chuyện phạm pháp, anh coi như nể mặt tôi, chuyện hôm nay...coi như cho qua nhé?”
Tiêu Quốc Chinh cũng cười lớn: “Điều đó là đương nhiên, nói cho đúng, nếu không phải vì có người ẩn danh mật báo, tôi cũng chẳng mất sức làm cái việc này, giờ ông đã đảm bảo như vậy, tôi sao dám không thả người chứ. Tô lão gia tử, hôm nay thực sự là đắc tội rồi!”
Dù sao thì thời gian cũng tới rồi, khu quân đội cách nhà của lão gia tử cả một đoạn đường dài, dù cho chạy gấp về, thì có lẽ cũng không kịp nữa.
Lão thái gia nghe tới đó liền đứng dậy, không nói một lời mà đi thẳng ra ngoài.
Tô Vi Túc và “Lão Lỉ” nói chuyện vài câu, rồi cũng vội theo bước Tô lão thái gia chạy ra ngoài.
“Lão thái gia...”
“Mau về nhà xem thế nào!”
“Dạ!”
Hai người họ ngồi xe chuyên dụng ra về, trên đường về xe chạy như bay, nhưng mà đúng như những gì Tiêu Quốc Chinh dự đoán, khi hai người họ về tới nơi, mọi việc chắc chắn đã kết thúc rồi.
Hai người trở về tới nhà, vừa hay nhìn thấy trước cửa lớn là một mớ hỗn loạn.
“Đã xảy ra việc gì?”
Bọn người làm giãn ra, lão thái gia liếc mắt nhìn bậc cửa ở cổng lớn, Tô Nhiễm đang nằm trên vũng máu!
Mặt lão thái gia trở nên trắng bệch!
“Tô Nhiễm! Đã có việc gì xảy ra thế này!”
“ Xin Lão thái gia đừng lo, lão gia là do bị thương ở cánh tay, mất máu nhiều nên bị hôn mê thôi, không ảnh hưởng tới tính mạng đâu!”
Lão thái gia quỳ một chân xuống đất!
“Ngươi còn đứng đó làm gì, còn không mau cứu người!”
“Dạ dạ, đang cứu chữa đây ạ.”
Lão thái gia phừng phừng phẫn nộ: “Đây là Tô gia, kẻ nào dám cả gan làm Tô Nhiễm bị thương, ai! Là kẻ nào!”