Mục lục
Truyện không tên số 33
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

39540

Ra ngoài?

Mắt Trương Hân khẽ động đậy!

Lãnh Mạc thấy cô ấy rung động, lập tức dặn dò Vương Bưu, “Đi chuẩn bị xe, chuẩn bị ra ngoài!”

“Được, đại ca!”

Cuối cùng Trương Hân cũng mở miệng nói, thời gian ở biệt thự cô không muốn nói chuyện, thời gian dài không nói chuyện, âm thanh có chút khàn, “Tôi … không đi chung với anh!”

Không đi chung với anh?

Vậy cô muốn đi chung với ai!

Lãnh Mạc nhíu mày, mắt xuất hiện 1 tia không vui!

“Tôi không muốn ra ngoài chung với các anh!”

“Vậy em muốn thế nào!” Lãnh Mạc cố gắng kiềm chế cơn giận!

“Tôi tự đi!”

“Không được!”

Lãnh Mạc có điều mình cần lo lắng, bây giờ Trương Hân đối với anh đã tuyệt vọng rồi, thật sự để cô ấy ra ngoài 1 mình, không biết cô sẽ quay lại không…

Nói không chừng sẽ biến mất!

Lãnh Mạc kiên định không chịu!

“Vậy thì thôi!”

Trương Hân không cảm xúc mím mím môi, nhắm mắt lại ngồi lên sofa, mặc kệ Lãnh Mạc có nói gì nữa, cũng không động đậy, cũng không mở mắt ra.

Lãnh Mạc tức giận không thôi!

Đáng chết!

Nếu là người phụ nữ khác, anh sớm đã không còn kiên nhẫn, lập tức quay đầu rời đi rồi!

Nhưng mà, lại là người phụ nữ này!

Lại là cô ấy!

Lãnh Mạc thoả hiệp, “Anh có thể không đi theo em, nhưng cần phải đem người theo!”

Giám sát cô?

Trương Hân cười lạnh, nhưng vẫn gật đầu, “Được!”

Không ra ngoài thì đến hy vọng cô cũng không có, bây giờ ít nhiều… có chút cơ hội!

Vương Bưu rất nhanh kêu người chuẩn bị xe xong, “Đại ca, Trương tiểu thư, xe đã chuẩn bị xong!”

“Cái gì mà Trương tiểu thư, sau này kêu phu nhân!” Lãnh Mạc không vui!

Trương Hân cũng theo anh 10 năm rồi, tại sao còn kêu Trương tiểu thư Trương tiểu thư, trước đây Lãnh Mạc không cảm thấy cách xưng hô này có gì không đúng, mà gần đây càng nghe càng chói tai.

Vương Bưu ngây người, liên tục gật đầu, “Dạ dạ dạ, sau này gọi phu nhân! Phu nhân, chúng ta có thể xuất phát!”

Trương Hân không chút cảm giác đối với danh phận “phu nhân” này!

Nếu Lãnh Mạc thật lòng đối với cô, dù cho không có danh phận cô cũng cam tâm tình nguyện, nhưng nếu đến tâm anh ấy cũng không có, cô quan tâm đến cái danh phận để làm gì? Không phải chỉ là dễ nghe thôi sao!

Cô thay 1 đôi giày, chậm rãi từ sofa đứng lên, đi trước.

Vương Bưu nhanh chóng theo sau.

Anh ta chưa đi ra khỏi phòng khách, Lãnh Mạc đã nắm chặt cánh tay của anh, “Kêu người bảo vệ cô ấy thật tốt, nếu có vấn đề gì, tôi không dễ dàng tha thứ!”

“Dạ! Đại ca yên tâm, tôi tự đi bảo vệ, với lại người phân phó đi theo phu nhân đều là cao thủ trong nhà, nhất định không xảy ra chuyện!”

Lúc này Lãnh Mạc mới thả lỏng tay!

Vương Bưu nhanh chóng đi theo Trương Hân.

Tổng cộng chạy 2 chiếc xe.

Trương Hân Vương Bưu và tài xế 1 chiếc!

Đằng sau có 1 chiếc bảo vệ bọn họ.

Vương Bưu và tài xế ngồi ở ghế trước, anh nhìn Trương Hân ngồi sau ghế, không nhịn được nói, “Phu nhân à, thực ra đại ca đối với chị rất tốt, chị không cảm thấy sao, con người đại ca cái gì cũng tốt, chỉ có 1 khuyết điểm nhỏ xíu như vậy, chị không thể nhịn 1 tí sao!”

Trương Hân nhắm mắt, nhìn giống như đang ngủ vậy.

Vương Bưu biết cô chưa ngủ, tuy rất ngại, nhưng vẫn không nhịn được nói ra, “Phu nhân, chị xem gần đây đại ca cũng thật thật thà thà rồi, thực ra trong tim anh ấy có chị, chị nói có phải không?”

“Vương Bưu!”

“Ài, dạ dạ dạ, phu nhân có gì muốn nói với tôi?”

“Anh...thật ồn!”

Vương Bưu lắc lắc đầu, được rồi, anh im miệng!

Trương Hân cảm thấy không ai nói chuyện nữa, mới mở mắt.

Phong cảnh của biệt thự Bán Sơn rất đẹp, nhưng cô đã rất lâu không được thấy rồi!

Lần trước Tô Tố bị thương, là lần đầu tiên cô ra khỏi nhà kể từ khi giận Lãnh Mạc, hôm nay là lần thứ 2!

Hoa dại bên sườn núi đã nở.

Nhiều màu sắc nhìn rất đẹp.

Trương Hân vươn người lên trên cửa sổ xe, nhìn con bướm đang đậu trên hoa, trong mắt toàn là sự ngưỡng mộ.

Bây giờ đến 1 con bướm cô cũng không bằng!

Ít nhất bướm cũng có tự do!

Còn cô đến ra ngoài cũng bị người theo!

Trương Hân cười khổ!

Rất nhanh, xe dừng ở trước cửa trung tâm thương mại, cô xuống xe, nhìn 1 vòng, mắt đột nhiên sáng lên.

“Phu nhân?”

“Đi thôi!”

Trương Hân đi vào trung tâm, tay nắm chặt điện thoại!

Bởi vì gần tháng nghỉ hè, rất nhiều học sinh đã thi xong, nên người trong trung tâm thương mại rất nhiều, Vương Bưu đi theo sát Trương Hân, vệ sĩ phía sau cũng đi theo cô với khoảng cách không quá xa cũng không quá gần.

Trương Hân đi vào 1 quầy hàng.

“Phu nhân, chị muốn mua quần áo sao?”

Trương Hân coi như Vương Bưu không tồn tại.

Vương Bưu ngại ngùng sờ mũi, không nói chuyện.

Ài… tính cách trước đây của Trương tiểu thư tốt như vậy, bây giờ bị đại ca biến thành như vậy!

Quầy này đang khuyến mãi, nên đặc biệt nhiều người, Trương Hân mới vào là có người đến chào hỏi, “Vị tiểu thư này, chị cần gì ạ?”

Trương Hân 1 bộ trang phục, “Bộ này lấy ra thử 1 cái.”

“Dạ được!”

Vương Bưu 1 bước không rời đi bên Trương Hân.

Trương Hân ôm đồ đi vào phòng thử, nhìn thấy Vương Bưu lập tức nhíu mày, “Tôi thử đồ anh cũng đi theo?”

Cho anh mượn gan anh cũng không dám!

Vương Bưu nhanh chóng xua tay, “Phu nhân, chị đi thử, chị đi thử! Tôi ở ngoài cửa đợi!”

Trương Hân đóng cửa phòng thử đồ, dựa sát lên tường, tim đập thình thịch!

Cô nắm bắt thời gian, gọi 2 cuộc gọi, giọng ép đến cực kỳ nhỏ, nói rất nhanh nhưng dặn dò rõ mọi chuyện, sau đó nhanh chóng đi ra khỏi phòng thử đồ!

Vương Bưu thấy bộ đồ trên tay Trương Hân, có chút ngạc nhiên, “Phu nhân, chị không thử sao?”

“Không hợp, cởi ra rồi!”

Trương Hân đem quần áo trả cho phục vụ, tiếp tục đi coi cái khác!

Cô cố tình tìm những quầy có nhiều người, canh lúc không ai chú ý nhìn vệ sĩ phía sau, ánh mắt liên tục di chuyển.

10 phút sau.

Đột nhiên 1 đoàn cảnh sát đi vào trung tâm!

Vương Bưu nói nhỏ, “Ài …. trung tâm này xảy ra chuyện rồi? Phu nhân, hay là chúng ta về thôi!”

“Không về!” Trương Hân nhíu mày nhìn Vương Bưu, “Không phải có anh và vệ sĩ sao, ai dám làm gì tôi chứ!”

Vương Bưu có chút không an tâm.

“Phu nhân…”

“Đừng nói nhảm nữa! Lãnh Mạc kêu anh cùng tôi ra ngoài giải toả nỗi buồn, chứ không kêu anh giám sát tôi!”

Trương Hân lấy Lãnh Mạc ra uy hiếp anh.

Quả nhiên, Vương Bưu nghe Trương Hân nhắc đến Lãnh Mạc, lập tức im miệng.

Cảnh sát rất nhanh lên lầu 2 khu phụ kiện nữ.

Trương Hân chậm rãi đi về hướng có cảnh sát.

Vào lúc sắp đi ngang qua cảnh sát, cô mạnh mẽ nắm lấy tay 1 cảnh sát trẻ, chỉ Vương Bưu ở phía sau, đem tất cả kĩ năng diễn ra, kinh hãi nói, “Cảnh sát cảnh sát, là tôi gọi cảnh sát, người này bắt cóc tôi!” Vừa nói, cô vừa chỉ 3 người vệ sĩ sau lưng Vương Bưu, “3 người áo đen phía sau là đồng bọn, cảnh sát anh mau bắt bọn họ!”

Cảnh sát trẻ thấy Trương Hân thì có chút ngây người, “Trương Hân tiểu thư?”

“Đúng đúng đúng, là tôi! Tôi là diễn viên Trương Hân! Bọn họ thấy tôi 1 đứa con gái, cho nên muốn động thủ với tôi, cảnh sát anh mau cứu tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK