“Cho nên… xin em suy nghĩ kĩ được không”
“Anh không cần em trả lời ngay lập tức, chỉ mong em có thể nghiêm túc suy nghĩ, rồi nói cho anh nghe suy nghĩ của em.”
“Anh có thể đợi, bao lâu cũng được.”
“Nếu em không trả lời anh, anh sẽ theo đuổi em thêm lần nữa.”
---
“A a a, điên mất thôi.”
Tô Tố ôm đầu nằm sấp trên bàn, lông mày nhíu chặt, từ lúc Tiêu Lăng cầu xin tha thứ ở thuỷ cung đến giờ đã là một ngày, nhưng cả một ngày 24h đầu cô lúc nào cũng lặp lại những lời nói đó, đến nằm mơ cũng mơ thấy Tiêu Lăng đang xin lỗi cô.
Cô cảm nhận nếu tiếp tục như vậy, cô thực sự có thể bị điên.
Cô thấy hai cành hồng được cắm trong bình ở trên bàn, một bông là hoa hồng vàng, là trưa hôm qua nhận được, còn một bông là hoa hồng đỏ, sáng nay mới nhận được, trên cánh hoa vẫn còn đọng lại những giọt sương long lanh.
Hoa hồng vàng thể hiện cho sự xin lỗi, hoa hồng đỏ thể hiện sự theo đuổi.
Anh muốn xác nhận lời nói của mình, hôm qua xin lỗi xong, cho nên hôm qua lập tức theo đuổi cô.
Vậy mà cô cũng bị hai bông hồng này làm khó.
Tô Tố lấy hai cành hoa hồng ra, nhìn nhìn thùng rác, cô lại nhịn, cuối cùng vẫn từ bỏ suy nghĩ vứt hoa hồng vào thùng rác.
“ Không phải cô không nỡ bỏ hoa Tiêu Lăng tặng...Uh, ai tặng không quan trọng, cô chỉ là thuần tuý thích hoa, không nỡ bỏ mà thôi, chỉ như vậy thôi” Tô Tố âm thầm thôi miên bản thân, đem hai cành hồng cắm lại vào bình.
Âm thanh ma quỷ của Tiêu Lăng lại vang lên trong đầu cô.
Cô nhảy dựng lên từ sofa, “Tô Tố, mày rảnh quá rồi, nhanh chóng tìm chút việc để làm đi, kịch bản “Nhất tiếu nại hà” đã học thuộc chưa? Vẫn chưa đúng không, cho nên chúng ta tiếp tục học có được không? Hôm qua đạo diễn Trịnh Đông không có gọi điện đến, 12 tháng 8 bắt đầu đóng phim rồi, chỉ cần vài ngày ngắn ngủi để chuẩn bị, mày còn muốn đợi đến bao giờ uh, đúng, đi coi kịch bản.”
…
Trước cửa phòng của Tiểu Thất và Cảnh Thuỵ.
Hai đứa trẻ nhìn tình trạng tinh thần hiện giờ của Tô Tố, Tiểu Thất đóng cửa phòng, lo lắng nhìn Cảnh Thuỵ, “Anh ơi, Mami … có phải chỗ này có vấn đề không?” Tiểu Thất chỉ chỉ đầu.
Cảnh Thuỵ liếc mắt, “Nói bậy.”
“Nhưng mà bộ dạng này của mình thật doạ người…” tự nói tự trả lời còn nhảy dựng lên, khi ngủ vẫn nói chuyện không ngừng, Tiểu Thất ôm cánh tay Cảnh Thuỵ, “Anh ơi, anh thông minh nhất, anh nói xem mẹ có phải đang lo lắng chuyện gì không, mẹ có phải muốn tha thứ cho ba?”
Cảnh Thuỵ thản nhiên nhìn Tiểu Thất, không nói chuyện.
“Anh” Tiểu Thất dậm chân làm nũng.
Cảnh Thuỵ bất lực nhìn em, “Chuyện của người lên con nít lo nhiều vậy làm gì.”
“Anh chỉ lớn hơn em 5 phút, đừng có đưa ra bộ mặt người lớn …” Tiểu Thất âm thầm cằn nhằn, “Quên đi, anh không nói, em đi hỏi ba, ba nhất định biết mẹ khổ não chuyện gì.”
Tiểu Thất vừa nói vừa muốn lấy điện thoại gọi cho Tiêu Lăng.
Cảnh Thuỵ bước lên hai bước cướp lấy điện thoại.
“Anh” Tiểu Thất bất mãn.
“Tiểu Thất” sắc mặt Cảnh Thuỵ nghiêm túc, “Lần này nếu em muốn tốt cho mẹ thì cấm tuyệt đối không được nhiều chuyện, để mẹ tự lựa chọn.”
Tiếu Thất bị khuôn mặt nghiêm túc của Cảnh Thuỵ làm cho sợ, lập tức không dám nói nhiều.
Anh trai thật đáng sợ.
Nhưng anh rất ít khi nghiêm khắc với cô như vậy, Tiểu Thất cắn móng tay, được rồi, cô nhịn.
…
Tô Tố rất thích đọc kịch bản khi trong lòng đang rối bời, bởi vì xem kịch bản sẽ giúp cô bình tâm lại.
Nhưng cô phát hiện rằng hôm nay chiêu này không có tác dụng.
Cuốn kịch bản đắp trên đầu gối, chữ bên trên dường như đều biến thành số, cô nhìn đến hoa mắt, cô phát hiện một chữ cô cũng không hiểu. Cô buồn phiền đọc kịch bản lại, hít thở sâu.
Tại sao
Tại sao chứ.
Cô muốn điên lên, đưa tay nắm tóc.
Tô Tố, mày có thể có chút tiền đồ được không, chỉ vài câu của người ta cũng làm cho mày tâm trí rối loạn mày bình tĩnh lại một tí có được không có được không.
Nhưng cô không thể bình tĩnh được.
Tô Tố ném kịch bản, nằm như chết trên sofa.
Rốt cuộc cô bị gì vậy
Cô quay qua nhìn, thấy cái túi trên sofa, cô ngây người, từ trong túi cô lấy ra bóp tiền của mình, trong túi tiền có một ngăn nhỏ, cho lấy một tấm ảnh 2 inch ra.
Nền của bức ảnh là nước màu xanh dương của thuỷ cung, đằng sau có các loài cá đủ màu sắc, cô và Tiêu Lăng một người ôm Cảnh Thuỵ một người ôm Tiểu Thất, đây là bức ảnh mà Tiểu Trần chụp.
Bức ảnh được tặng đến sáng này chung với hoa hồng đỏ.
Tổng cộng gửi cho cô 3 bức ảnh.
Tô Tố đưa Tiểu Thất và Cảnh Thuỵ mỗi người một tấm, bọn nó luôn mong muốn có một tấm hình cả gia đình chụp chung, trước đây chỉ nhìn giấy trắng mà vẽ ra, bây giờ rất không dễ có một tấm, hai đứa lập tức giữ kĩ như báu vật, mà tấm của cô….cô cũng để trong ngăn nhỏ của ví tiền.
Cô nhớ lại lời Tiểu Trần nói khi đưa hoa và ảnh, “Đã có ảnh rồi, là tổng tài kêu tôi đem qua cho cô, tổng cộng rửa 5 tấm, có một tấm gửi qua nhà lão gia.”
Cho nên, có 1 tấm là anh giữ.
Anh có giống cô không, đem bức ảnh để ở ngăn nhỏ của ví tiền.
Tiêu Lăng sờ lên bức ảnh Tiểu Thất cười rất vui vẻ còn khuôn mặt Cảnh Thuỵ thì rất thư giãn, trong lòng phức tạp khó nói.
Rõ ràng Tiêu Lăng có thể dùng biện pháp mạnh để cướp hai đứa con, nhưng không làm vậy, thực sự anh cũng biết...anh không muốn làm tổn thương cô.
Cô thở một hơi, đem bức ảnh để lại vào trong ví.
Cũng nhờ sự giúp đỡ của anh mà buổi họp báo mới thuận lợi như vậy...còn có đạo diễn Phạm Lãi và Trần Kiêu. Họ đều là tinh anh trong giới giải trí, ồn ào giữa cô và Đường Sảng, theo lí mà nói thì bọn họ nên bảo vệ chính mình không ra giúp cô, nhưng ngược lại họ còn đứng ra nói tốt cho cô.
Lí do sâu xa bên trong, cô cũng có thể đoán được.
Còn có đạo diễn Trịnh Đông, cô không chút quen biết gì với đạo diễn Trịnh Đông, nhưng đạo diễn lại tin vào nhân cách của cô...căn bản thì chuyện này quá hoang đường cho nên chắc chắn Tiêu Lăng đã nhúng tay vào.
Những chuyện này cô đều biết, nhưng cố ý lơ đi, khuyên nhủ bản thân đừng nên để ý.
Nhưng mà bây giờ...tất cả mọi vấn đề đều hiển hiện trước mắt cô, cô không thể không đối diện với nó.
Tất cả mọi chuyện đều cho cô biết Tiêu Lăng đã biết sai mà sửa, vậy cô...có phải nên cho anh một cơ hội sửa sai? Cô âm thầm thôi miên chính mình, “Tô Tố, tuy rằng mày đã từng bị Mạc Tầm tổn thương, nhưng không phải tất cả đàn ông trên thế giới này đều vô tình đến con ruột của mình cũng hại, nhưng Tiêu Lăng không phải hắn ta...là người thì ai cũng sẽ phạm sai lầm, lỗi của Tiêu Lăng là không tin tưởng mày, nhưng...ngoài việc trên đầu mày có thể một vết thẹo, thì cũng không có tổn thương nghiêm trọng nào không phải sao? Cho nên mày có nên cho anh một cơ hội không?”
Khi cô sắp thuyết phục được bản thân, thì một cước điện thoại hoàn toàn dập tắt suy nghĩ của cô.