Mục lục
Truyện không tên số 33
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

39727
Tiểu Thất lấy tay che lên gương mặt đỏ ửng!
Lục Sâm đến khi nào vậy? những lời vừa rồi đều bị anh ấy nghe thấy rồi sao?
Tiểu Thất nghĩ lại những lơi mình vừa nói lỡ mồm, cô hận là không thể đào được cái hố nào để chui xuống và không ra nữa, thật mất mặt quá!
Tiểu Thất nhìn thấy Lục Sâm, thì đương nhiên Lý Dương cũng nhìn thấy.
Lý Dương nhìn Lục Sâm nét mặt càng khó coi, rồi chỉ tay vào Tiểu Thất tức giận mắng, “tôi thật là điên rồi mới đến tìm cô, Tiêu Tiểu Thất, cô đúng là đồ phụ nữ nhanh thay đổi, chúng ta mới chia tay mới có mấy ngày, mà đã cặp kè cũng với thằng tàn phế này rồi? cô đúng là đồ tiện nhân, tôi nói cho cô biết, trước sau gì cô cũng phải hối hận?”
Nét mặt Tiểu Thất lập tức lạnh lại
“Tôi có hối hận hay không là việc của tôi, không có liên quan gì đến anh. Lý Dương, hôm nay anh cũng đến đây rồi, thì chúng ta nói cho rõ ràng, chúng ta chia tay rồi, về sau cuộc sống của người nào người đấy tự lo, không ai làm phiền đến ai!”
“Nằm mơ à!” Lý Dương nắm chặt nắm đấm, tức giận trừng trừng nhìn Tiểu Thất, “tôi nói cho cô biết, tôi Lý Dương và cô còn lâu mới xong, cô đừng có mơ mà thoát khỏi được tôi, tôi và cô còn chưa xong được đâu!
Tiểu Thất cạn lời!
Cô phát hiện ra cô không thể nào hiểu được đầu óc người đàn ông này nghĩ gì.
Anh ta thích thể hiện chứ gì?
Được thôi!
Cô đã đồng ý chia tay rồi, đã mở một còn đường rộng rãi cho anh ta đi rồi, để cho anh ta tóm lấy cành cao hơn. Cô đã làm đến nước như vậy rồi, mà Lý Dương vẫn chưa hài lòng sao?
Đường là do anh ta tự chọn, vậy nên, kết quả có sao đi nữa thì cũng tự mình phải chịu trách nhiệm.
Tiểu Thất nhìn đôi mắt tức đỏ của Lý Dương, cuối cùng cô cũng nhìn rõ, lúc này dù có nói gì với hạng người này, thì anh ta cũng không nghe vào tai, nên thà rẳng cô không nói cho đỡ tốn thời gian công sức.
“Tôi ở đây không hoan nghênh anh, mới anh đi!”
“Cô bây giờ ghét tôi thế sao? Chỉ muốn tôi đi khuất mắt cô sao ?” Lý Dương không can tâm hỏi.
Thực sự, trong tâm anh không thể bỏ Tiểu Thất.
Nhưng điều quan trọng, anh phát hiện Trương Hy không dễ bị khống chế giống như anh nghĩ ! từ sau khi ở cùng Trương Hy, đặc biệt từ sau khi chia tay với Tiểu Thất, Trương Hy trở thành bạn gái chính thức, thì thái độ của Trương Hy đối với anh càng ngày càng kiêu ngạo! Không những những số điện thoại khác giới trong điện thoại xóa hết sạch, mà còn không cho nói chuyện với bất kể người phụ nữ nào. Chỉ cần một lời không hài lòng là lại lấy công việc ra để uy hiếp anh ta.
Anh ta chịu hết nổi rồi!
Rõ ràng khi Trương Hy theo đuổi anh thì quỵ lụy, anh không rõ nữa rồi, ai cho cô ý tự tin như vậy, để cô ấy cho rằng anh không nhẫn nhịn cô không được!
Để so sánh, anh thực sự phát hiện, Tiểu Thất tốt hơn Trương Hy vạn lần.
Tiểu Thất nhẹ nhàng chu đáo, mà còn cho anh không gian riêng, Tiểu Thất có giáo dục hơn Trương Hy, cơ bản sẽ không bao giờ trong bữa ăn bảo vứt đũa là vứt đũa, lại càng không bao giờ trước mặt nhiều người mà cãi nhau, mà hoàn toàn không nể mặt anh.
Nên anh đã thực sự hối hận rồi!
So sánh xong, thì anh phát hiện không thể nhẫn nhịn được Trương Hy một giây nào nữa.
Cho nên anh mới tìm cách tìm đến chỗ ở của Tiểu Thất để cầu xin cô quay lại. Anh mới đầu cho rằng nói gì thì nói anh với Tiểu Thất cũng có hơn hai năm tình cảm, cho dù trong thời gian đó anh có chút sai lầm, mà cũng do Trương Hy cố ý dụ dỗ anh, dùng danh và lợi, mà còn dùng cả thể xác để mê hoặc anh, chỉ cần là đàn ông thì không ai có thể từ chối.
Nhưng anh đã đoán sai.
Anh không nghĩ rằng là Tiểu Thất có thể từ chối anh quả quyết như thế!
Giống như chưa bao giờ có thời gian yêu đương với anh.
Lý Dương càng nghĩ càng tức giận, anh không bận tâm Tiêu Thất quan hệ mờ ám với nhiều đàn ông như vậy, mà tại sao cô cứ để tâm vào việc nhỏ của anh với Trương Hy vậy? Gân trên trán Lý Dương nổi lên cuồn cuộn, anh cố gắng kìm nén tức giận, cố gắng cầu xin, “Tiểu Thất, những lời anh vừa nói có chút hơi quá đáng, em cứ cho là mồm anh đê tiện đi! Nhưng cũng vì anh bận tâm đến em, nên ăn nói mới hồ đồ như vậy, em hãy nghĩ lại hơn hai năm chúng ta có bao kỷ niệm đẹp? Em nghĩ lại khi em chuyển chỗ ở anh chuyển đồ từ dưới tầng lên trên tầng, nghĩ lại hàng năm cứ mỗi khi đến mùa đông anh lại lo lắng em sợ lạnh, hàng ngày đều mua đồ ăn sáng cho em lấy nước nóng cho em, .... em nghĩ xem lúc đi học anh ngồi giữ chỗ cho em, khi em ốm anh đưa thuốc cho em, .... những việc đó chẳng nhẽ em quên hết rồi sao?!”
Tiểu Thất nghĩ lại chuyện trước kia, nét mặt có chút thay đổi , nhưng ánh mắt thì vô cùng kiên định.
“Lý Dương, anh đừng nói nữa, những gì anh nói tôi đều nhớ, nhưng chia tay rồi là chia tay rồi, tôi không thể nào tha thứ cho bạn trai của mình mà khi trong thời gian đang yêu mình lại có tình cảm mờ ám với người phụ nữ khác, đây là vấn đề về nhân cách, anh đã phạm phải thì chúng ta không thể nào quay lại được. Bởi vì bây giờ tôi nhìn thấy anh là tôi lại nghĩ đến cảnh anh và Trương Hy bên nhau, trong đầu tôi luôn luôn nhắc nhở tôi anh là người phản bội tôi, thật ghê tởm !”.
“Tiêu Tiểu Thất!”.
Lý Dương lại một lần nữa tưc giận, đây là lần thứ hai Tiểu Thất dùng từ ghê tởm để miêu tả anh, anh thực sự không thể nhịn được nữa!
“Được rồi!”.
Lục Sâm và Triệu Đào vốn chỉ đứng ở cửa, nhưng nghe hai người nói chuyện không có kết quả, anh đành phải đẩy xe lăn vào. Nét mặt Lục Sâm lạnh tanh nhìn Lý Dương, “lời của Tiểu Thất anh đã nghe hết rồi, bây giờ anh và cô ý không thể nào quay lại được với nhau nữa, nên mời anh đi về!”.
“Anh nghĩ anh là ai, tôi và Tiểu Thất nói chuyện thì liên quan gì đến anh!”
Triệu Đào thay đổi sắc mặt xông về phía trước, Lục Sâm giơ tay lên chặn lại, bình thản nói về hướng Lý Dương: “tôi là ai thì tôi tin là lúc nãy Tiểu Thất cũng nói rõ ràng với anh rồi! Anh Lý, làm người nhiều khi cũng phải biết mất mặt cho hợp lý, nhưng mất mặt giống như anh thì mất hết thể diện quá rồi. Những chuyện quá khứ của anh và Tiểu Thất tôi cũng không có hứng thú biết, vì nó qua rồi, Tiểu Thất quá tốt, nên tôi có thể hiểu được vì sao mà anh lại vậy! Nhưng đừng quên rằng, anh là người buông tay ra trước, nên bây giờ anh phải chịu kết cục này đi ! ”.
Lý Dương nắm chặt nắm đấm nhìn trừng trừng Lục Sâm.
Lục Sâm nét mặt bình tĩnh nhìn qua đó.
Hai người một người phẫn lộ, một người bình tĩnh, tính cách của mỗi người thể hiện một cách rõ ràng.
Lý Dương nghiến chặt răng, không biết tại sao, rõ ràng người đàn ông kia ngồi xe lăn thấp hơn mình một nửa , mà sao…..ánh mắt của anh ta làm cho Lý Dương có cảm giác lấn áp, có cảm giác người thấp hơn là Lý Dương, chứ không phải anh ta!”
Lý Dương lại càng tức giận!
Rõ ràng là một thằng tàn phế!
“Mời anh ra khỏi đây ngay bây giờ !”
Nét mặt lạnh tanh của Lục Sâm, lại càng thể hiện rõ cảm giác lấn áp .
Lý Dương gần như có cảm giác không thể thở được.
Cuối cùng anh ta chửi thề một câu :“tôi nhất định sẽ không buông tay như vậy đâu!” rồi bỏ đi.
Cánh cửa bị đóng sầm một cái.
Tiểu Thất nhìn bóng dáng Lý Dương đi thở phào nhẹ nhõm, ngồi lên gường bệnh , “mẹ ơi, cuối cùng cũng đi rồi!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK