Mục lục
Truyện không tên số 33
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

39485
“Cô không phải Tô Tố”
Tiêu Diệp Lạc giật mình, còn nghĩ Tiêu Lăng tỉnh lại rồi, nhưng thông qua ánh sáng của ánh đèn, cô nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Lăng vẫn rã rời như cũ, cô liền quàng tay qua cổ anh, “em là TôTố, em là Tô Tố, Tiêu Lăng, em quay về rồi, thật sự là em”
“Là em?”
“Đúng vậy, là em”
Tiêu Lăng nửa tin nửa nhờ cúi đầu, lại hôn lần nữa Tiêu Diệp Lạc, nhưng lần này, anh rất nhanh từ trên giường nhảy dựng lên, giống như một chiếc lò xo vậy, nhanh chóng từ trên giường bậy dậy, động tác quá lớn, dẫn đến người trực tiếp từ trên giường ngã xuống, rơi mạnh đập xuống sàn nhà.
“Bụp-----“một tiếng kêu
“Ưm…..”
Nhà của Tiêu Diệp Lạc mới vào ở chưa được máy ngày, trong nhà cũng chưa có rải thảm sàn, Tiêu Lăng ngã trực tiếp xuống sàn nhà cẩm thạch như thế này, đau đến mức anh nhói lên một tiếng, ánh mắt rã rời cũng tỉnh táo lại rất nhiều
“Tiêu Lăng, Tiêu Lăng anh có làm sao không” Tiêu Diệp Lạc hoảng loạn từ trên giường xũng nhảy xuống, đưa tay ra đỡ lấy Tiêu Lăng, hối hả hỏi han, “anh ngã ở chỗ nào, đau không? Em coi xem”
Tiêu Lăng gạt bỏ tất cả các động tác của Tiêu Diệp Lạc
Động tác của Tiêu Diệp Lạc sững lại, cô gấp gáp nói, “Tiêu Lăng, em là Tô Tố à…..”
“Tô Tố?” Tiêu Lăng đã nhìn rõ ràng tình hình ở trước mắt, ánh mắt của anh hoàn toàn không có bóng hình của Tiêu Diệp Lạc, đôi mắt nhìn vào hai mắt của cô, đôi mắt của Tô Tố là mắt phượng, trong ánh mắt nhìn sang bên này liếc sang bên kia toàn bộ đều là không dễ dàng gì có phong tình, nhưng lại trong sáng mơ hồ, mà Tiêu Diệp Lạc lúc này, thứ trong con mắt cô ta khiến người khác cơ bản không có cách nào trong sáng
“Tiêu Diệp Lạc”
Tiêu Diệp Lạc khắp người đóng băng cứng đơ lại
Anh ấy….tỉnh lại rồi?
Không
Không phải
Mùi rượu trong phòng nồng nặc như thế này, anh ấy khẳng định sẽ không dễ dàng tỉnh lại như thế, Tiêu Diệp Lạc nỗ lực giữ vững bản thân, “Tiêu Lăng anh đang nói cái gì vậy, em không phỉa Tiêu Diệp Lạc, em là Tô Tố à….”
“Đừng giả vờ nữa” trọng đầu Tiêu Lăng đã bắt đầu di chuyển, “Tô Tố ban ngày hôm nay đã rời khỏi rồi, mà cô…..là Tiêu Diệp Lạc”
Tiêu Lăng đẩy bỏ Tiêu Diệp Lạc, đi thẳng vào nhà vệ sinh trong phòng
Điên rồi
Anh rõ ràng là cùng Lãnh Mạc bọn họ cùng uống rượu, ai đến nói cho anh biết, bây giờ rốt cuộc là tình huống gì?
Anh bây giờ bắt buộc phải tỉnh táo lại một chút
Tiêu Lăng đối với nơi ở của Tiêu Diệp Lạc không quen, nghiêng nghiêng ngả ngả đi tìm nửa ngày mới tìm thấy phòng vệ sinh, anh đẩy cánh cửa ra, vừa muốn bước vào, cánh cawaar bị Tiêu Diệp Lạc chặn lại, “Tiêu Lăng, anh muốn làm cái gì?”
“Đương niên là muốn tỉnh táo lại Tiêu Diệp Lạc, cô trước khi muốn bị tôi nói lời khó nghe, mặc lại quần áo của cô ngay”
“Không, em không muốn” Tiêu Diệp Lạc cố gắng từ trong khe cửa chui vào, “Tiêu Lăng, anh không thể đối với em như vậy, Tô Tố đã đi rồi, cô ta đã không muốn anh rồi, anh còn muốn vì cô ta giữ mình làm cái gì”
“Điều này không có liên quan tới cô” Tiêu Lăng dùng sức đẩy cô ấy, đẩy cô từ khe cửa đẩy ra ngoài, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, khuôn mặt anh lạnh lùng mở nước lạnh của vòi hoa xem, dội thẳng xuống đầu,
Vừa mới vào xuân không bao lâu, không khí trong đêm rất lạnh, nước càng lạnh
Nước lạnh dội từ đầu xuống, Tiêu Lăng hắc-xì một cái, thần trí càng thêm tỉnh táo hớn
…..
Tiêu Diệp Lạc trên người không mặc gì, nước mắt không ngừng chảy vỗ mạnh vào cửa, “Tiêu Lăng, anh làm sao có thể như thế đối với em, làm sao có thể, Tô Tố đều đã không muốn anh rồi……năm đó em rời bỏ đi, cuộc sống cửa anh không phải rất rối loạn sao, tại sao cũng là người yêu bỏ đi, anh vì cô ta mà có thể giữ mình như ngọc, đối với em thì tàn nhẫn như thế, Tiêu Lăng, anh như vậy không công bằng, một chút cũng không công bằng”
Cánh cửa bị mở mạnh ra, Tiêu Diệp Lạc bỗng ngừng lại động tác trong tay, kích động nhìn Tiêu Lăng, “Tiêu Lăng,.....”
Tiêu Lăng lúc này khắp người đều mang theo dấu tích của nước, bước chân vững chắc hơn rất nhiều, ánh mắt cũng đã hồi phục thanh minh, anh không khỏa thân, ở phần eo quấn một chiếc khăn tắm trắng, nhìn thấy Tiêu Diệp Lạc nước mắt đầm đìa đừng trước cửa, anh cau mày chán ghét
“Tiêu Lăng…..”
“Đi mặc lại quần áo của cô đi”
“Không, em không muốn” Tiêu Diệp Lạc đưa tay ra ôm lấy eo sau của Tiêu Lăng, “Tiêu Lăng, em thật sự rất yêu anh, cho dù anh không yêu em, anh có thể coi em như một người phụ nữ bình thường, một công cụ giải tỏa tình dục cũng được, chỉ là xin anh đừng đẩy em ra, em yêu anh, anh làm với em đi, được không?”
Tiêu Lăng không hề nể tình đẩy bỏ cô, anh bước nhanh về phía bên cạnh giường, túm lấy chiếc chăn trên giường, ném mạnh lên người của Tiêu Diệp Lạc, cơ thể khỏa thân của cô lập tức bị che đậy lại thật chặt
Ánh mắt của anh lúc này mới nhìn lên trên đầu cô
Giọng nói của anh sắc bén, “Tiêu Diệp Lạc, vừa rồi cô mới hỏi tôi, cũng là người yêu rời bỏ đi, tôi đối với Tô Tố như thế nào không giống đối với cô sao”
Tiêu Diệp Lạc lộ cái đầu ra, sững sờ nhìn Tiêu Lăng
Cô đích thực muốn biết
“Được, tôi nói cho cô biết, bởi vì tôi yêu cô ấy đến mức có thể thay cô ấy giữ mình, có thể vì cô ấy không động đến bất kỳ người phụ nữ nào, tôi sẽ luôn luôn chờ đợi cô ấy trở về”
Tiêu Diệp Lạc lắc đầu, “không, cô ấy sẽ không quay trở lại”
Giọng nói Tiêu Lăng kiên định, “cô ấy nhất định sẽ quay trở lại”
Tiêu Lăng nhặt quần áo ở trên sàn nhà lên, từng chiếc từng chiếc mặc lên người, anh không muốn lại nhìn thấy Tiêu Diệp Lạc, giọng nói vẫn lạnh giá như cũ, “Tiêu Diệp Lạc, về sau đừng làm chuyện ngu ngốc như thế này nữa, tôi bây giờ đối với cô, một chút hứng thú đều không có, cô đối với tôi mà nói, chỉ là bạn gái cũ mà thôi, nếu như không phải duyên cớ trong nhà, tôi và cô về sau đều sẽ không thể có bất kỳ cơ hội gặp mặt, còn nữa……từ sau khi cô về nước, những hành động một lần hai lần đến ba lần, đa khiến tôi cuối cùng cũng quyên đi những gì đẹp đẽ của trước đây, tôi bây giờ nhớ đến cô, không có bất kỳ ấn tượng nào đẹp cả”
Tiêu Diệp Lạc gào thét cuồng loạn, “không, không phải như thế này, rõ ràng cả hai chúng ta đều yêu thương nhau….”
Tiêu Lăng đã nhanh chóng mặc xong quần áo của bản thân, anh ngoảnh đầu, ánh mắt băng giá, “tô bắt buộc nói với cô một chuyện, Tiêu Diệp Lạc, tôi đã từ quá khứ đi ra, văn phòng của Hoàn Vũ, tôi đã từ tầng 26 chuyển lên tầng 66, còn nữa mật khẩu thẻ phụ của tôi cũng thây đổi thành số khác, những bông hoa bách hợp ở Cẩm Viên cũng đã cho người nhổ bỏ toàn bộ, kể cả ở Cẩm Viên giữ lại căn phòng cho cô cũng để người giúp việc đổi thành phòng kho còn có tất cả chung cư ở tầng 26 tôi mua rồi, những căn đó đều đã bị tôi thay đổi rồi, trong những thứ đó, chỉ có duy nhất truyền thông Tinh Quang tôi không có động đến, tôi buộc phải thừa nhận, truyền thông Tinh Quang đích thực là bởi vì cô mà thành lập, nhưng đây cũng chings là nơi bắt đầu duyên phận của tôi và Tô Tố, vì vậy, tôi không có tính toán vứt bỏ nó như thế, cô chắc đã nghe rõ rồi chứ”
Tiêu Diệp Lạc lắc đầu không nghe, khuôn mặt không tin
“Tùy cô tin hay không tin” Tiêu Lăng quay người đi ra bên ngoài, đi đến cửa phòng ngủ, anh nhớ ra cái gì, lại quay đầu xoay người cảnh cáo Tiêu Diệp Lạc, “Tiêu Diệp Lạc, về sau đừng có làm chuyện ngu ngốc, tôi đối với cô không chỉ là không có hứng thú, cũng không có “tính” thú, chuyện của ngày hôm nay, lần không không có, nếu như lại có một lần nữa, mặt của ai tôi cũng không nhìn, sẽ trực tiếp đưa cô vứt vào trong đồn cảnh sát”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK