Tiêu Lăng nét mặt căng thẳng nhìn Tô Tố, như sợ rằng cô không chấp nhận lời cầu hôn.
Tô Tố che mặt lại, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
"Tô Tố. . . . . ."
"Em đồng ý" Tô Tố đột nhiên nín khóc và mỉm cười, vươn cánh tay trái ra ôm chầm lấy Tiêu Lăng, "Em đồng ý làm người được xuất hiện trong hộ khẩu nhà anh"
Khóe miệng Tiêu Lăng cuối cùng cũng nở nụ cười, cả người anh như buông lỏng và thư giãn ra, vậy mà trên trán vẫn còn toát ra một ít mồ hôi, có thể thấy rằng lần cầu hôn này anh không chắc chắn sẽ được chấp nhận, Tiêu Lăng như sợ Tô Tố sẽ đổi ý, nhanh chóng lấy chiếc nhẫn kim cương hồng từ trong hộp ra, rồi lập tức đeo vào ngón áp út bên tay trái của cô.
Chiếc nhẫn kim cương này là anh cố ý nhờ người ta làm, độ lớn nhỏ vừa y, hơn nữa bên trong chiếc nhẫn còn có khắc tên viết tắt của hai người, mang rất nhiều ý nghĩa, tuy chiếc nhẫn này không phải đẹp đẽ quý giá gì, và cũng không phải là độc nhất vô nhị, nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy chiếc nhẫn thì anh đã thích nó rồi, anh cảm thấy chiếc nhẫn có đính kim cương màu hồng này rất thích hợp với cô, chiếc nhẫn được đeo vào tay cô, thật tình là nó rất hợp, ngón tay cô trắng mịn, chiếc nhẫn kim cương hồng ấy càng tô điểm cho đôi tay trở nên trắng hồng và nõn nà hơn, khiến cho người ta nhìn vào đều cảm thấy rất triều mến.
Tiêu Lăng kìm lòng không được liền nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn lên ngón tay cô một cái, sau đó dùng sức nắm chặt tay cô lại, "Tô Tố, đeo chiếc nhẫn vào tay em rồi, thì xem như em không thể trốn thoát được rồi nhé ."
Tô Tố thuận thế kéo anh từ dưới đất đứng dậy, mặc kệ trong đại sảnh đang có rất nhiều người, cô ôm chặt lấy Tiêu Lăng, "Em bây giờ bị anh nắm trong tay rồi , có muốn chạy đi chăng nữa, cũng chạy không thoát được rồi . . . . . ."
Tiêu Lăng sửng sốt, càng cười khoái chí .
Những người trong đại sảnh tự đáy lòng cũng thật sự vui mừng cho hai người.
Tiêu Khả vỗ tay đầu tiên, Trương Hân và Lão Gia Tử cũng cho một tràn vỗ tay thật mạnh mẽ theo sau.
"Tốt quá ha ha, tốt tốt tốt quá" xem lão gia tử còn phấn khích hơn Tiêu Lăng, phấn chấn đến nổi mặt lão đỏ bừng lên, "Tiểu Tử Thối, coi như cháu đã thông suốt rồi nhé ha ha, ông cũng không nghĩ rằng, trong lúc sinh thời ông có thể thấy cháu thành gia lập thất, ha ha, tốt lắm tốt lắm, Tô Tố, cháu yên tâm, nếu Tiểu Tử Thối này dám ức hiếp cháu, ta sẽ lập tức đánh gãy chân nó"
Tô Tố nghiêng mắt liếc Tiêu Lăng một cái, đưa tay khiều nhẹ cánh tay của Tiêu Lăng, "Có nghe lời Gia Gia căn dặn chưa."
"Gia Gia, rốt cuộc ai mới là cháu nội của ông đây"
Lão Gia Tử giận dỗi vẫy vẫy cánh tay, "Bây giờ ông đã có chắt trai thì vạn sự sung túc rồi, ai còn cần đến Tiểu Tử Thối như cháu nữa, ta bây giờ đã có Cảnh Thụy và Tiểu Thất là được rồi."
Tiêu Lăng tỏ vẻ đau khổ.
Mọi người trong nhà bỗng chốc cười òa lên.
Cuối cùng lão gia tử lên tiếng chốt ngày kết hôn, "Muốn định ngày kết hôn vào năm tới hay sao? Hay là vào thời điểm xuân về hoa nở, đến lúc đó thời tiết cũng ấm áp lên, mặc áo cưới cũng không cảm thấy lạnh, hơn nữa chỉ còn thêm ba tháng nữa là sang năm mới rồi, tranh thủ thời gian đó chuẩn bị mọi thứ được đầy đủ hơn, Tiêu Gia nhà ta đã lâu không làm hỉ sự rồi , lần này nhất định phải tổ chức cho thật long trọng mới được. Đúng rồi đúng rồi, Tiêu Lăng chẳng phải có một cái trang viên rất lớn dùng để nghỉ ngơi ở Hải Nam sao, hay là hôn lễ cũng tổ chức ở đó, ở đó thời tiết rất ấm áp, so với A Thị thì nơi đó ấm áp hơn nhiều, phong cảnh cũng tuyệt đẹp. . . . . . Đến lúc đó những khách mời đến dự tiệc cũng thuận tiện được nghỉ ngơi."
Lão Gia Tử vui đến nổi đã sắp xếp bố trí hết rồi .
Tiêu Lăng bàn về đề tài này thì cảm thấy rất thích thú, ngồi cùng Lão Gia Tử ở bên kia mỗi người một câu trao đổi không ngừng , "Địa điểm thì ta nên tổ chức ở Hải Nam, còn bố trí sân bãi thì ta nên tìm công ty tổ chức tiệc cưới thực hiện, nếu tổ chức vào năm sau, thì bây giờ có thể bắt đầu chuẩn bị kế hoạch chiêu đãi khách mời, bắt đầu bắt tay vào việc viết thiệp mời ."
"Đúng đúng, nhớ rõ, người cần phải mời thì nên mời, cố gắng làm cho thật náo nhiệt sôi động vào"
"Tốt"
Tiêu Lăng chấp nhận không một chút do dự, anh ta muốn cả thế giới đều biết, tin anh và Tô Tố chuẩn bị kết hôn, trong đầu anh đã liệt kê một chuỗi công việc cần phải sắp xếp, nhưng mà đối với việc này anh vẫn chưa có kinh nghiệm, lập tức thỉnh giáo Lão Gia Tử, "Vậy ngày mai con sẽ đem chuyện sắp kết hôn cho giới truyền thông biết nhé, bây giờ con đi nhờ người chuẩn bị lễ phục và áo cưới, và còn bánh kẹo cưới nữa con sẽ nhờ người chuẩn bị sẵn, Gia Gia xem có còn thiếu thứ gì cần chuẩn bị thêm nữa không."
"Đương nhiên là còn" Lão Gia Tử nói, " Cháu và Tô Tố vẫn chưa chụp hình cưới mà, cháu nhanh chóng giải quyết hết công việc trong thời gian này đi, dành chút thời gian cùng Tô Tố đi chụp hình cưới, còn phải tìm dâu phụ và rể phụ nữa, việc này các cháu có thể tự tìm lấy. Còn nữa cho dù bên nhà gái của Tô Tố không có ai đi nữa, thì cũng không thể cho người ta cảm thấy Tô Tố bị bạc đãi, cho nên hôn lễ của các cháu phải long trọng thật long trọng vào"
Tiểu Thất cuối cùng cũng không nhịn được, lập tức chạy tới, "Thái Gia Gia, Thái Gia Gia, thế còn Tiểu Thất thì sao, Tiểu Thất và anh trai có thể giúp gì đây?"
Lão Gia Tử suy nghĩ một hồi, ôm chầm lấy tiểu nha đầu vào trong lòng, "Con và Cảnh Thụy có thể giúp Ma mi làm phù dâu phù rể nhí được không? Chính là giống như trong Ti vi lúc cử hành hôn lễ thay cô dâu cầm chiếc váy lên đó, Tiểu Thất cháu thấy được không nào"
"ô de, Tiểu Thất được tham gia hôn lễ của Mami rồi, thích quá đi ha ha ha"
Cảnh Thụy cũng rất vui mừng, còn hạnh phúc hơn lúc nhận từ Tiêu Lăng thư chia cổ phần cho mình nữa.
Nhìn thấy Lão Gia Tử cùng Tiêu Lăng hai người thảo luận khí thế ngất trời, Tô Tố hoàn toàn không dám xen lời vào, cô ngượng ngùng gãi đầu, những chuyện này đáng lý ra phải hỏi ý kiến của cô mới đúng chứ.
Hazz. . . . . .
Sao có cảm giác không có liên quan gì đến cô thế nhỉ.
Tô Tố như có cảm giác đang đóng vai nữ chính bỗng chốc bị hạ xuống thành đóng vai người qua đường vậy.
Cô lập tức cảm thấy không ngừng bối rối và túng quẩn.
Trương Hân cảm thấy rất ngưỡng mộ và nhìn cô, "Tô Tố, cô thật hạnh phúc"
Cô cong chân mày tự cảm thấy thật hạnh phúc, "Trương Hân, tôi có thể mời cô làm phù dâu của tôi được không"
"Tôi ư?" Trương Hân kinh ngạc chỉ vào mũi của mình, "Cô chắc chắn chứ?"
Thông thường tìm phù dâu, trước tiên phải tìm người chưa từng kết hôn, tiếp đó phải có mối quan hệ tốt với cô, sau đó là phải có tâm đầu ý hợp nữa, thí dụ tình cảm của người phù dâu đó phải thật suôn sẻ, trong cuộc sống không có quá nhiều sóng gió đau khổ.
Tuy nhiên cuộc sống của Trương Hân không được thuận lợi, và cũng không được ổn định, mà Tô Tố lại yêu cầu cô làm phù dâu sao?
Trương Hân lại dùng ánh mắt tỏ vẻ hoài nghi nần nữa.
Tô Tố khẳng định với cô bằng cái gật đầu.
Không ai có thể thích hợp làm phù dâu hơn Trương Hân, nếu kiếp này cuộc sống cô có thể hạnh phúc hay không?đó là hi vọng Trương Hân chính mắt nhìn thấy cô hạnh phúc.
. . . . . .
Buổi tối Tô Tố cùng Tiêu Lăng trở về phòng.
Tô Tố gọi điện thoại cho Tiểu Hi, khi nghe thấy cô sắp kết hôn , trong điện thoại liền vui mừng reo lên , "A a …..Tố Tố thật sự là chúc mừng mày nha, ha ha, bây giờ tao thật sự rất vui mừng, ha ha ha, không được rồi không được rồi, phù dâu mày nhất định phải để dành cho tao, tao vẫn chưa làm phù dâu cho ai hết đâu, ha ha, TôTố, mày đã định thời gian nào chưa, mau nói cho tao nghe, nói nhanh đi, để tao sắp xếp và chuẩn bị thời gian một tí, ha ha."
Tô Tố rút lại nụ cười, cô cảm thấy Tiểu Hi còn vui mừng hơn cả cô nữa.
"Hôn lễ được định vào ngày mười bốn tháng ba."
"Ngày mười bốn tháng ba sao? Ngày tốt ngày tốt, Tiêu Lăng thật đúng là có tâm á, đáng tiếc năm nay không phải trùng hợp vào năm thứ mười ba, nếu không thì có thể chọn ngày bốn tháng một năm mười ba rồi. Tổ hợp lại là yêu em trọn đời, ha ha."
Tô Tố liết nhẹ về phía Tiêu Lăng, ngày này có ý nghĩa như vậy sao? Cô thật sự không nghĩ tới.
Tiêu Lăng ôm nhẹ vào vai cô, thì thầm một làn hơi ấm vào tai cô, "Vợ yêu, chúng ta đi ngủ thôi"
Mặt Tô Tố bỗng trở nên đỏ ửng lên.
Bên kia Tiểu Hi cũng phát giác được, liền nhanh chóng tắt máy điện thoại, "Tô Tố Tô Tố, người đàn ông của cô hôm nay vừa cầu hôn thành công rồi, chắc chắn cũng đang rất phấn khích đây, hihi, mày phải biết điều nhé, tao sẽ không quấy rầy hai người ân ái đâu, ngày mai chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé, bye"