Trương Hân tỉnh lại cũng đã là mười một giờ trưa.
Đã từ rất lâu cô không tập thể dục rồi,dạo gần đây sức khỏe có chút không chịu nổi,cô đưa thân thể nặng nề của mình đi tắm,tắm chút nước nóng cô mới có cảm giác mình sống lại.
Khi ra khỏi phòng còn có chút thấy hơi xấu hổ.
Ở nhà người khác mà lại còn ngủ tới tận bây giờ…Tối hôm qua Lãnh Mạc lại còn ở đây,ai chắc cũng đoán được bọn họ tối hôm qua làm những gì.
Aizz……
Mệt tâm thật.
Trương Hân nhẹ nhàng mở cửa phòng,ngó nhìn xuống dưới lầu một cái.
May quá may quá,ở tầng bên dưới không có ai cả.
Cô vui mừng vỗ nhẹ ngực,nhanh như một con gió đi xuống lầu
“Trương tiểu thư cô dậy rồi ác?Trong phòng ăn đồ ăn của cô vẫn còn đang nóng ạ,để tôi bế qua cho cô nhé.”
“Dì Trương không cần đâu,tôi chút nữa ra ngoài ăn là được rồi.” Trương Hân cảm thấy xấu hổ gãi gãi đầu, “Hôm nay dậy muộn quá không nói với dì là không cần phần cơm cho tôi,Tô Tố bọn họ đâu cả rồi?”
“Trương tiểu thư khách khí quá rồi.” Dì Trương nhẹ nhàng nói, “Tiểu thư đang ở bên ngoài tắm nắng,hiếm lắm hôm nay nắng to lại không có gió.Tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư được lão gia tử đưa đi thăm bạn thời chiến rồi,lão gia và phu nhân cũng đi ra ngoài,thiếu gia thì đi làm.”
Trương Hân thấy ấm áp ở trong lòng.
Lão gia tử bình thường rất ít khi ra khỏi nhà,lần này dự tính ra ngoài chắc sợ cô xuống nhà thấy khó xử đây mà.
Trương Hân thấy dì Trương cười có chút ẩn ý,mặt bỗng thấy nóng bừng lên chút ít,che mặt nói, “Tôi đi tìm Tô Tố.” sau đó nhanh chóng rời đi.
Tô Tố đang ở phòng kính khi mà lúc bình thường lão gia tử hay ở đó uống trà tắm nắng.
Trong phòng kính có đặt một cái làn treo hình elip,cô ấy đeo tất dày nằm trên đó, mắt nhắm nghiền khuôn mặt rất yên bình,ánh sáng len theo những lỗ hổng ở làn treo chiếu xuống người cô ấy,ánh sáng giống như vàng nghiền vậy, trong một khoảnh khắc, thời giam như ngưng lại.
Trương Hân bước chậm lại,không nỡ làm phiền thời khắc yên bình như thế này.
Nhưng Tô Tố vẫn phát hiện ra cô.
Tô Tố hé dần mắt,nhìn thấy Trương Hân đang đứng bên ngoài phòng kính,từ làn treo ngồi dậy,vẫy cô ấy.
Trương Hân lúc này mới bước vào phòng kính.
Bên cạnh làn treo là bộ bàn ghế,Trương Hân ngồi xuống ghế.Tô Tố nhìn cô từ trên xuống dưới dò xét một chút,Trương Hân ngày hôm nay,ấy…ánh mắt so với trước kia sáng hơn nhiều rồi,cũng so với trước đây hai tháng nhìn có sức sống nhiều hơn rồi.
Trương Hân bị Tô Tố dò xét có chút không được thoải mái,ho khan một tiếng, “Sao mà lại nhìn chị như thế,trên mặt chị có mọc hoa đâu.”
“Sức mạnh tình yêu quả nhiên rất to lớn,ở nhà bọn em hai tháng trời u sầu thiểu não,thế mà Lãnh Mạc người ta tới có một đêm thôi mà đã nịnh vui được rồi.” Tô Tố thở dài lắc đầu, “Nhìn chị thế này,chắc làm hoà rồi hả?”
Trương Hân mặt đỏ ửng gật gật đầu.
Người giúp việc bê tới trà sữa nóng,Trương Hân nhấc một cốc lên vui mừng nói, “Anh ấy đồng ý với chị sẽ thử thay đổi bản thân.”
Tô Tố nhếch lông mày.
Mặc dù cô không thích Lãnh Mạc,nhưng người như Lãnh Mạc có thể nói được như vậy,cô có chút rất bất ngờ.
Cô nhìn nét mặt Trương Hân đỏ ửng,không kiềm chế được lắc đầu liên tục.Trước kia miệng cứ chắc nịch là đối với Lãnh Mạc không còn tình cảm nữa,xuỳ xuỳ,cô biết ngay lời nói đó chỉ là nịnh người khác thôi.
“Tô Tố, em nói thử xem liệu anh ấy có thể thay đổi không?” Trương Hân có chút không chắc chắn lắm.
Tô Tố không muốn làm tổn thương cô ấy,bản thân cô ấy còn không chắc chắn,thì người không hiểu gì về Lãnh Mạc như cô biết nói gì bây giờ?Nhìn ánh mắt chờ đợi của Trương Hân,Tô Tố thở dài, “Em chỉ có thể nói,em cũng rất mong anh ta có thể vì chị mà thay đổi.”
“Chị cũng mong như thế.”
Thực tế mà nói,Lãnh Mã trên thế giới này cũng là người thân duy nhất của cô rồi,cô cũng hy vọng có thể cùng anh nắm tay đi tới hết cuộc đời này.
“Aizz,thôi kệ đi,không nói tới người đó nữa,Tô Tố,hôm nay chị tới để nói từ biệt em.Chị ở nhà bọn em cũng đã làm phiền hai tháng rồi,bây giờ Lãnh Mạc cũng tới tìm chị rồi,không còn cần phải trốn tránh nữa,mà sắp tới cũng là năm mới rồi,người ngoài như chị cùng gia đình em đón năm mới có chút không thích hợp cho lắm.”
Cô biết ngay mà.
Nếu như Trương Hân không có làm hòa với Lãnh Mạc,cho dù thế nào Tô Tố nhất định cũng không để cô ấy đi được.
Nhưng bây giờ tình hình ở Tiêu gia…Có bố mẹ của Tiêu Lăng ở đây,một mình cô chịu ánh mắt của soi xét của Tiêu mẫu là đủ rồi,không hy vọng Trương Hân ở đây cũng bị bọn họ chỉ trích.
Tô Tố chỉ hơi do dự một chút rồi cũng đồng ý , “Được thôi,nhưng dù có vội thế nào cũng đợi mai chứ,hôm nay ông nội đưa hai đứa nhỏ ra ngoài rồi,vẫn chưa biết khi nào mới về,đợi chút nữa em cho người thu dọn hành lý cho chị,chị chào mọi người một tiếng rồi hẵng đi nhé.”
“Ừ,được.”
“Trước khi đi,chị đi sắm đồ tết với em có được không?”
“Đồ tết?”
“Thật ra em không muốn cứ ở mãi trong nhà,muốn ra lượn lờ một chút,chị có muốn đi với em không.”
“Được thôi.”
....
Nửa tiếng sau.
Tô Tố và Trương Huệ trang điểm ngụy trang một chút xuất hiện trên phố đi bộ ở thành phố a,phố đi bộ không giống như ở Vạn Đạt,người ở đây rất phức tạp,lượng người rất đông,hãng hàng hóa ở đây cũng đều chỉ là những hãng hàng bình dân,bên đường còn bày bán vài tiệm ăn vặt.
Tô Tố và Trương Huệ khoác tay nhau đi ngắm đường,thỉnh thoảng nhìn thấy vài món đồ ăn vặt muốn ăn mua hai xiên.
“A—Lâu rồi không được lượn phố như thế này…Sắp quên mất cái cảm giác này rồi.”
Trương Hân vừa ăn đậu phụ thối vừa lau miệng, “Sướng.”
Hai người ánh mắt nhìn nhau,cười phá lên.
Tô Tố chỉ cảm thấy bao nhiêu ngày ôm trong người sự chán nản mới một chút này thôi đã tan biến hết rồi,cô vẫn thích cảm giác đông người náo nhiệt,ồn ào như vậy mới làm cho bản thân cảm thấy mình vẫn đang sống,ngày nào cũng ở trong biệt thự không ra ngoài,cô sắp phát điên lên rồi,nhất là lại còn phải đối mặt với tính khí lúc nóng lúc lạnh của Tiêu mẫu.
“Aizz…con người,cần phải thường xuyên ra ngoài đi đi lại lại,chứ hôm nào cũng ở trong nhà rất dễ nghĩ linh tinh.Ra ngoài đi lượn như thế này,cảm nhận dòng người một chút,sau đó xem tiểu cô nương vui mừng vì mua được một bộ quần áo mới,cái cảm giác này thật sự rất thích.”
Trương Hân đưa giấy cho Tô Tố, “Em xem em nói,năm nay em mới có hai mươi mốt tuổi,sao lại nói bản thân giống như người tuổi rất cao vậy,chị hai mươi ba,chị còn chưa thấy mình già nữa là.”
“hì hì” Tô Tố cười khô nhận lấy giấy lau dầu trên miệng. “đi đi đi,bọn mình đi lượn tiếp,để những cái việc vớ và vớ vẩn kia đi gặp quỷ hết,bản thân vui vẻ trước rồi nói sau.”
“Đi.”
Tô Tố đã rất lâu rồi chưa vui như thế này, hai người đi giày đế bằng lượn phố từ buổi trưa tới tận hơn bốn giờ chiều,hai người cũng ăn trưa luôn ở bên ngoài,ăn một loạt đồ ăn có hàm lượng cao,nói đi mua đồ tết nhưng nào mua được gì.
“A…Chẳng trách Tiểu Thất thích ăn kẹo như vậy,cảm giác ăn ngọt vào làm cho người ta cảm thấy rất hạnh phúc.”
Trương Hân thêm vào, “Chị bao nhiêu năm rồi chưa dám ăn như này đấy.”
“Em cũng thế đó” từ lúc vào ngành giải trí,thân thể của bọn họ không phải là của chính họ nữa rồi,ăn uống càng phải không chế,những đồ ăn có hàm lượng cao như thế này nhất định phải tuyệt duyên.
Đến lúc phải về hai người họ vẫn lưu luyến không nỡ.
“Lần sau cần phải hẹn một lần nữa .”
“Nhất định là thế.”
Trời gần tối hai người họ mới khoác tay nhau quay về,phố đi bộ người quá đông,xe của Tiểu Trần phải đỗ ở vị trí ít người để đợi hai người họ.Tô Tố và Trương Hân cùng nhau quay về,khi đi tới một ngã tư,hai người họ đang đứng ở vạch đợi đèn đỏ để qua đường.
Vào lúc này,một chiếc xe bỗng phát điên xông thẳng vào chỗ hai người mà tăng tốc lao tới.