Đôi mắt Tôn Nguyên như sáng rực lên vừa muốn gật đầu đồng ý, thì bỗng nhiên Tiểu Hi lại đổi chủ kiến, cô không ngừng lắc đầu, "Không được không được, như vậy không được!"
"Tại sao lại không được?"
"Nói chung là không được!"
MuốnTôn Nguyên làm bạn trai của cô, thì không phải cô sẽ bị thiệt thòi lắm hay sao?
Mặt Tôn Nguyên trầm xuống, "Quả nhiên là em không muốn nhận trách nhiệm đúng không, ha hả. . . . . ." Tôn Nguyên đột nhiên đứng lên, nghiêm mặt lạnh lùng nói, "Xem như mắt anh bị mù rồi, tối hôm qua đáng lý anh không nên đưa em về nhà, có kết quả như vậy cũng do anh tự mình gây ra thôi, không thể trách người khác được, ha ha! Anh đi đây!"
"Ối, đợi tí nào!"
Tôn Nguyên dừng chân, nhưng không quay đầu lại, "Còn có việc gì nữa?"
Thái độ sắc lạnh của anh lại khiến Tiêu Hi do dự, cô cắn ngón tay, vẻ mặt thật tội nghiệp nhìn Tôn Nguyên, "Anh thật sự muốn làm bạn trai của em à?"
"Muốn hay không là chuyện của anh, còn thái độ của em có muốn chấp nhận hay không là một chuyện." Tôn Nguyên lạnh lùng nói, "Quên đi, cứ coi anh như là một thằng ngốc, tự mình dâng hiến đến đây để ngủ với em, anh đúng là đê tiện! Đúng không?"
TônNguyênđứng thật lâu cũng không quay đầu lại, qua một hồi thật lâu cũng không thấy Tiểu Hi có bất kỳ động thái nào cũng không nói lời nào, nhất thời anh cảm thấy thất vọng.
Cuối cùng anh ta phải dùng đến liều thuốc cực mạnh, "An Tiểu Hi, trên đời này không có bức tường nào xuyên được gió cả, chuyện hôm nay nếu bị truyền ra ngoài thì. . . . . ."
"A …… không được á, không thể truyền ra ngoài!"
Tôn Nguyên hừ lạnh một tiếng, " Ai nói không được, giấy không thể gói được lửa, đạo lý này chẳng lẽ em không hiểu sao?"
Tiểu Hi lại do dự.
Làm sao bây giờ a làm sao bây giờ!
Rốt cuộc tình huống bây giờ là sao!
Tiểu Hi suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên do dự mà nói, "Tôn Nguyên, đúng là hôm qua em đã làm vậy với anh. . . . . . vậy thì sao nào?"
"Sao là sao?"
"Thì là. . . . . . nói chung là, tự anh hiểu là được rồi."
Tôn Nguyên không nói gì bèn hỏi ngược lại, "Vậy em nói đi?"
"Nhưng mà, không đúng rồi, em là một người phụ nữ làm thế nào có thể bắt buộc anh." Tiểu Hi hoài nghi nhìnTôn Nguyên, "Anh không phải là . . . . ."
Bây giờ mới phản ứng ngược lại!
Tôn Nguyên nói không nên lời.
Nhưng mà anh sớm đã có lý do thoái thác, "Tình huống hôm qua, thì em nghĩ anh có thể phản kháng sao, em đã uống say sức lực lại rất mạnh, căn bản là anh khôngthể vùng vẫy được, vả lại em rất giống nữ tướng cướp, anh lại không thể đả thương em, chỉ có thể bỏ mặc em muốn làm gì thì làm, anh còn có thể làm như thế nào nữa. . . . . ."
"Anh, anh đừng nói nữa!"
Tiểu Hi xấu hổ đến đỏ mặt, cô uống say bí tỉ thật sự có đáng sợ như vậy không!
"An Tiểu Hi, em có thể lựa lời nào nói cho thật sảng khoái không, rốt cuộc là em có muốn chịu trách nhiệm không!"
"Em, anh có thể cho em suy nghĩ được không? Anh cho em thời gian ba ngày, để em suy nghĩ rõ ràng và nói cho anh đáp án, như vậy được không?"
"Không được!" Tôn Nguyên trực tiếp cự tuyệt.
Lúc này đây đầu óc An Tiểu Hi còn chưa kịp phản ứng lại, thì nếu như thật sự cho cô thời gian ba ngày để suy xét rõ ràng, thì anh ta đừng hòng lừa được cô!
Tôn Nguyên cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn cô, "An Tiểu Hi, em thật sự khiến anh thất vọng, em thật sự nói đi nói lại, chẳng phải là muốn trốn tránh trách nhiệm sao!"
"Em không có!"
"Vậy cuối cùng em có muốn chịu trách nhiệm không!"
"Em sẽ gánh trách nhiệm, em gánh trách nhiệm rồi được chưa!" Tiểu Hi cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp , "Nhưng mà anh, anh tuyệt đối đừng nói chuyện của chúng ta đã xảy ra vào đêm hôm qua cho người khác biết nhé!"
Trong lòng Tôn Nguyên mừng rỡ, nhưng trên mặt vẫn còn căng cứng.
"Anh là một người đàn ông mà bị một người phụ nữ cưỡng hiếp, thì em nghĩ anh có mặt mũi nào nói ra không!"
Khuôn mặt của Tiểu Hi càng ngày càng đỏ bừng lên, cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Tôn Nguyên một cái, "Anh có thể không cần đem chuyện này treo trên miệng có được không!"
Rất xấu hổ đó!
Cô so với Tôn Nguyên thì xấu hổ hơn!
"Được, anh hứa với em là sẽ không bàn đến chuyện này nữa, vậy từ hôm nay trở đi em chính làbạn gái của anh rồi đó, bây giờ em có chuyện gì nói nữa không?"
Tiểu Hi, ". . . . . ."
"Không có!"
Tốt lắm!
Tôn Nguyên đắc ý không thôi, quả nhiên, chỉ có thể dùng cách này mới khiến cho trái ớt nhỏ bị khuất phục!
Anh ho một tiếng thật nhẹ, "Được, em là bạn gái của anh, bây giờ quần áo của bạn trai em đã bị rách rồi, em không phải là nên xuống dưới lầu mua quần áo giúp anh chứ?"
"Dạ!"
Tiểu Hi trong lòng bị ức chế.
Làm sao mà nhanh chóng tỏ thái độ thế!
Cô nhìn thấy Tôn Nguyên có vẻ như không muốn rời đi, thì cô nhanh chóng dùng chiếc chăn che lên người thật chặt, "Anh, anh còn nhìn gì đó! Anh còn không mau ra ngoài đi, em còn phải thay quần áo!"
"Dù sao thì cũng đã trở thành tình yêu trai gái rồi, thì anh nhìn em có sao đâu chứ, huống chi. . . . . . Đêm hôm qua em rất là. . . . . ."
"Anh câm miệng!" Sắc mặt của Tiểu Hi như muốn đổ máu ra, "Bây giờ rốt cuộc anh cóđi ra ngoài không!"
Cô thề, nếu Tôn Nguyên mà được nước làm tới, cô nhất định sẽ dùng búa đập chết anh ta!
Tôn Nguyên nhún nhún vai, anh ta cũng thừa biết rằng lúc này không thể bức áp cô được, nếu mà bức áp quá thì sau này người thiệt thòi sẽ là anh!
"Vậy anh mau đi đi!"
"Anh biết rồi! Em đừng phiền quá!"
Tôn Nguyên buông lỏng tay, đi chân trần ra khỏi phòng ngủ, vừa mới đóng phòng lại, trên gương mặt của Tôn Nguyênxuất hiện nụ cười hồ ly gian xảo!
Ok!
Nếu biết sớm chiêu này có thể thu phục được trái ớt nhỏ, thì anh cần gì làm quân tử chờ đợi ba năm trời?
Tôn Nguyêngọi đó là một sự hối hận!
Nửa giờ sau, sau khi Tiểu Hi đã tắm gội từ trong phòng bước ra, cô ấy mặc trên người một bộ đồ giản dị, trên mặt đeo một chiếc kính râm thật lớn, cô ta luôn mãi dặn dò Tôn Nguyên, "Anh đừng chạy lung tung, và cũng không được tùy tiện tham quan phòng của em, nghe chưa!"
Tôn Nguyên ngồi trên chiếc sofa trong phòng khách, gật gật đầu, "ok!"
Tiểu Hi bay thật nhanh xuống dưới lầu, cô đến một tiệm bán quần áo ở dưới lầu... Mua một cái áo sơ mi màu đen. Sau đó giống như kẻ trộm chạy nhanh lên lầu lại.
Đây là lần đầu tiên cô mua quần áo cho một người đàn ông, nhớ tới câu nói của nhân viên bán quần áo, "Có phải mua cho chồng không?" Tiểu Hi cảm thấy như có một làn không khí ấm áp chạy từ dưới bàn chân từ từ dâng lên tới não vậy, cô ôm mặt, như là bị làm bỏng chúng vậy cầm túi giấy trên tay quăng cho Tôn Nguyên, "Anh nhanh mặcvào đi, nhanh lên!"
Chân mày Tôn Nguyên nhúng lên một cái, "Đây là thái độ của em đối với bạn trai sao?"
Tiểu Hi hờn dỗi!
Cô chưa từng quen bạn trai, làm thiên tài mới biết phải nói chuyện với bạn trai như thế nào!
Tiểu Hi trừng mắt nhìn, "Rốt cuộc anh có muốn mặc không!"
"Mặc!" Tôn Nguyên ném ánh mắt thật mụ mị nhìn Tiểu Hi, "Quần áo của bạn gái mua, cho dù chỉ là một miếng vỏ cây thôi cũng mặc!"
Hai má của Tiểu Hi đỏ ửng lên!
Chết tiệt thật!
Đã cùng Tôn Nguyên phát sinh quan hệ tình ái như vậy rồi, nhưng cô bị anh trêu đùa vẫn cảm thấy ngượng ngùng!
Như gặp ma vậy!
Tôn Nguyên bắt đầu thay quần áo trong phòng khách, Tiểu Hi bèn trốn vào phòng ngủ, đem miếng ga trải giường đã bị làm dơ tháo ra!
Cô nhìn thấy vệt đỏ tươi trên tấm ga, méo môi, thiếu chút nữa òa khóc!
Cô đã giữ thân mình hết hai mươi bốn năm. . . . . .
Giờ mất rồi!
Bên ngoài Tiểu Hi trông có vẻ tùy tiện, nhưng thực tế cô là một người phụ nữ rất bảo thủ!
Vốn dĩ cô muốn để dành điều tốt đẹp đó cho đêm tân hôn. . . . . .
"A a a, sau này sẽ ... không uống rượu nữa !"
Đem cái ga giường quăng vào máy giặt, Tiểu Hi quay ra nhìn đã thấy Tôn Nguyên mặc xong đồ đang dựa người bên cạnh cửa, mỉm cười nhìn cô.
"Một lát em còn phải đi làm, anh còn không đi sao?"
"Đừng có gấp, anh còn một chuyện muốn nói với em!"
"Chuyện gì?"
" Anh đã nói với mẹ anh là anh đã có bạn gái rồi, mẹ anh dặn là hai ngày nữa đưa em về nhà gặp mặt!"