Lãnh Mạc vào phòng chạy thẳng đến Trương Hân
Anh nắm chặt bàn tay cô, âm thanh như bị phát ra khỏi răng vậy, "Trương Hân, rốt cuộc em muốn thế nào"
Đầu óc của Trương Hân như hỗn độn, bàn tay cô bỗng cảm thấy đau đớn khiến cô dần hồi phục lại tinh thần.
Cô đã hai ngày hai đêm đã không ăn gì và không uống gì, sắc mặt tiều tụy không giống người, làn môi nhợt nhạt khô nứt, nhìn vào rất dọa người
"Tôi muốn. . . . . . Tự do. . . . . ."
"Nằm mơ nằm mơ anh tuyệt đối sẽ không để em rời khỏi anh đâu"
Lãnh Mạc cắn răng bồng nhấc Trương Hân lên, anh ta bồng bế cô lên giường, quay đầu qua hô lớn một tiếng, "Bác sĩ mau đến đây"
Bác sĩ mặc trên người một chiếc áo khoác trắng vội chạy vào.
"Truyền dịch và chất dinh dưỡng vào cho cô ấy gấp"
"Dạ dạ dạ"
Trên đầu bác sĩ toát mồ hôi lạnh, mang hộp đựng thuốc lấy tất cả đồ đạc ra, nhanh chóng truyền dịch cho Trương Hân.
Trương Hân yếu ớt nằm trên giường, sự nhấp nhô trên lồng ngực của cô dường như không thấy nữa.
Cô nhắm mắt lại, cũng không phản kháng, để cho bác sĩ tiêm vào tĩnh mạch cô.
Toàn thân của Lãnh Mạc lộ vẻ giận dữ,
Trương Hân đã ốm, thì hai ngày nay lại càng ốm thêm, mu bàn tay gần như chỉ còn da bọc xương, kim tiêm vào dường như không thể tìm thấy được mạch máu
Bác sĩ tiêm xong bèn quay ra.
Trương Hân nằm trên giường, không nói nên lời, dường như cô đã ngủ thiếp đi.
Lãnh Mạc biết rằng cô cũng chưa ngủ.
Anh hung hăng nắm chặt lấy tay cô, "Trương Hân, ngoại trừ tự do, cái gì anh cũng cho em, em đừng tự giày vò bản thân như vậy nữa, cũng đừng giày vò anh nữa có được không anh cũng đã cúi đầu với em rồi, tại saoem vẫn cứ ngang bướng như vậy, anh đã biết sai rồi, anh biết là không nên phản bội em, sau này anh sẽ không như thế nữa ... như vậy được không?"
Trương Hân đã không còn tin tưởng anh nữa
Anh đã nói"Không như vậy" nhiều lắm rồi nhưng về sau khi gặp người phụ nữ khác anh vẫn sẽ như vậy anh ta chỉ cần cẩn thận một chút, không cho cô phát hiện ra là được thôi.
"Đồ đáng chết em cho anh phản ứng nào đi"
Trương Hân chậm rãi mở to mắt, ánh mắt của cô như có chút rã rời, âm thanh yếu ớt lại trở nên kiên định, "Tôi. . . . . . sẽ không tin tưởng anh nữa đâu Lãnh Mạc à. . . . . . Tôi bây giờ chỉ muốn rời xa anh, xa thật xa, rời khỏi anh. . . . . . tôi không thể nào khoan dung anh thêm được nữa, trong tầm mắt của tôi, anh đừng xuất hiện nữa. . . . . ."
Lãnh Mạc cắn chặt răng, "Em đừng hòng mơ tưởng nữa"
Như vậy thì không có gì bàn nữa rồi
Trương Hân cười đau khổ và nhắm mắt lại.
Hai người bọn họ đã đi đến ngõ cụt rồi, cô không thể nào tha thứ cho anh thêm lần thứ hai nữa, cho dù có chết cô cũng phải rời đi, nhưng Lãnh Mạc có chết anh cũng không buông tay
Đây là một kết cục chết
Khó giải
Hiện tại bọn họ cũng chỉ có thể giằng co, xem ai sẽ là người chiến thắng.
. . . . . .
Lại là một ngày trôi qua
Những người trong biệt thự hoàn toàn không dám đến gần Lãnh Mạc, những ngày này tính tình của anh rất là cáu gắt, ai cũng không dám trêu chọc anh, ngay cả Vương ca hai ngày nay đến thở cũng không dám thở nữa, sợ gặp tai họa khi kích động con cá nằm trong chậu.
Người làm bưng cơm nước vẫn chưa được đụng tới từ trên lầu xuống.
Cô nơm nớp lo sợ đến gần Lãnh Mạc, "Tiên sinh, Trương tiểu thư vẫn không chịu ăn uống gì cả"
"Bum"
Lãnh Mạc đạp mạnh một cái vào bàn trà
"Không ăn không ăn à! cô không biết tìm cách cho cô ấy ăn sao? tôi nuôi các người không tốn cơm à"
Người làm đầy ủy khuất.
Trương tiểu thư không chịu ăn cơm, làm sao có thể ép cô ấy ăn được
Không phải là tiên sinh cũng đã có ép qua cô ấy sao, kết quả là Trương tiểu thư đã ói tung cả lên, căn bản là cô ấy nuốt không trôi
Vương Bưu nhanh chóng trợn mắt nhìn người làm, người làm cuống quít lui xuống.
"Lão Đại, cứ như vậy không phải là cách." Vương Bưu đi đến gần Lãnh Mạc, "Nếu như cứ không ăn và không uống, cho dù có tiêm thuốc dinh dưỡng vào người đi chăng nữa thì cũng không chịu được. . . . . . Hay là lão đại anh thả Trương tiểu thư ra đi. . . . . ."
Vương Bưu chưa dứt lời, đã bị ánh mắt Lãnh Mạc làm cắt ngang
"Không được"
Lãnh Mạc như có dự cảm, nếu như anh thật sự thả Trương Hân ra, Trương Hân chắc chắn sẽ không quay về nữa
Chết tiệt
Tại sao người phụ này không giống như những người phụ nữ khác thế, đối xử khoan dung với anh một chút có tốt hơn không
Lãnh Mạc "Hừng hực" bước lên lầu.
Trong phòng trên lầu Trương Hân cũng đang nằm trên giường, cô vẫn còn đang truyền dịch, nhìn điệu bộ trông có vẻ rất yếu ớt, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cô đã ốm trơ xương, nhìn rất mỏng manh.
Lãnh Mạc ngồi vào cạnh giường, dùng sức cầm lấy tay cô.
"Trương Hân, Trương Hân ngoài việc thả em ra, em muốn gì anh cũng sẽ cho em, là anh đã phản bội em, là anh không tốt.Em hãy đứng dậy mắng anh đi, chỉ cần em đừng giày vò bản thân như vậy có được không Trương Hân, những người phụ nữ đó sao có thể sánh bằng em, những người phụ nữ đó cũng chỉ là thứ vui qua đường thôi, em mới thật sự là người anh yêu thương, nếu như em không thích bọn họ, thì sau này anh sẽ không để bọn họ xuất hiện trước mặt em cứ coi như bọn họ không tồn tại vậy, ba năm trước đây em không biết có sự tồn tại của bọn họ, nhưng lúc đó chúng ta vẫn trải qua những ngày tháng rất vui vẻ mà đúng không"
Trương Hân từ từ nhắm mắt lại, nép cười đau khổ.
Làn môi cô bị khô nứt, khi môi vừa động đậy, thì có chút máu từ kẻ nứt ấy chảy ra ngoài, Lãnh Mạc vội vàng lấy tăm bông nhúng miếng nước và lau đi vết máu.
Trương Hân không nói gì
Cô biết rất rõ những người phụ nữ đã tồn tại , nhưng làm sao có thể giả ngu như không biết được
Nói qua nói lại
Anh ta vẫn như trước không muốn đánh mất bất cứ lợi ích gì của bản thân.
Vừa muốn giữ cô lại, lại không muốn đoạn tuyệt với những người phụ nữ bên ngoài.
Nhưng cô. . . . . .
Cô không phải là đối thủ của Lãnh Mạc, cái biệt thự này, chỉ cần Lãnh Mạc không ra lệnh, thì cô sẽ không rời khỏi được, trong khoảng thời gian này những thông cáo của cô đều bị chối từ, nhận được kịch bản nhưng đều bị Lãnh Mạc cự tuyệt, anh ta có bản lĩnh lớn, cho đến bây giờ không có công ty quảng cáo nào hay tổ kịch nào dám làm phiền cô.
Thế lực của anh rất thông thiên
Cô không thể chống lại được
Cho nên, chỉ có thể dùng tính mạng của bản thân để đặt cược
Cô hiện đang cá cược rằng Lãnh Mạc sẽ có thể mềm lòng
Nếu anh ta mềm lòng, thì cô sẽ liền rời đi, hai người sau này sẽ không can hệ gì với nhau.
Nhưng nếu anh ta vẫn không chịu buông tha cô, thì cô có chết cũng tuyệt đối không thỏa hiệp.
Trương Hân hung hăng quay đầu đi chỗ khác.
"Trương Hân"
Lãnh Mạc giận dữ đến cực độ, hết lần này đến lần khác không thể đánh cô và cũng không thể mắng cô , hoàn toàn hết cách–bó tay không còn biện pháp nào nữa
Đáng chết thật
Lãnh Mạc tức giận đến nổi đem tất cả đồ đạc trong phòng đập tan nát hết
Trương Hân nghe được tiếng bình hoa bị vỡ vụn, mi mắt cũng không thèm nhúc nhích nhìn một cái.
Cô không thể lại mềm lòng nữa
Cô đối xử như vậy đối với Lãnh Mạc là đúng rồi, nếu lại mềm lòng với anh, thì cuối cùng người bị tổn thương vẫn là cô.
Đã ngốc một lần rồi, không thể ngốc lần thứ hai nữa
Lãnh Mạctrút hết cơn giận, vẫn nhìn thấy Trương Hân như cũ không chút động tĩnh nào, tức đến nổi cái trán của anh hiện rõ cả gân xanh. Trước khi anh mất hết lý trí, vội vàng đi xuống lầu
Anh sợ nếu mình không xuống lầu, thì sẽ đánh người
"Lão Đại, anh bị sao vậy . . . . . ."
"Cút"
Vương Bưu sờ vào cái mũi, đang phát hỏa chuyện gì thế, xem có vẻ suy nghĩ không thông suốt rồi
"Lão Đại, tôi vẫn còn một cách . . . . . ." cũng không biết nó có thành công không
Lời nói chưa dứt, Lãnh Mạc đã quát lên
"Có cách gì mau nói nhanh"
Vương Bưu cuống cuồng, " Tôi không biết rằng cách này có thể thành công không nữa. . . . . ."
"Nói"
"Anh không muốn cho Trương tiểu thư bước ra khỏi cửa, thì chúng ta có thể cho người vào nhà chúng ta mà, tình trạng của Trương tiểu thử không thể kéo dài như vậy nữa, nếu kéo dài nữa thì sẽ bị suy sụp, hay là chúng ta có thể tìm bạn của Trương tiểu thư đến đây, chẳng phải Trương tiểu thư có mối quan hệ rất tốt với Tô Tố tiểu thư và An Tiểu Hi tiểu thư hai người sao, chúng ta đi tìm hai người họ, nhờ hai người họ khuyên Trương tiểu thư, nếu như khuyên không được, chí ít cũng để cho Trương tiểu thư gặp bạn bè, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn, nói không chừng lúc đó cô ấy sẽ chịu ăn "