Mục lục
Truyện không tên số 33
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

39732

“Không không không, không cần đâu!”

Tiểu Thất bị dọa đến lùi liên tục mấy bước!

Cần gì phải thử, chỉ cần nhìn phản ứng cơ thể anh cũng biết anh “rất được” rồi!

May là Lục Sâm không thực sự muốn làm gì, nhìn thấy Tiểu Thất biết sợ rồi thì dừng lại, lúc này nếu đến gần Tiểu Thất, nói không chừng anh thực sự không khống chế được bản thân, không đúng… chỉ cần nhìn 1 cái cũng cảm thấy ngọn lửa vừa kiềm chế xuống lại bộc phát ra.

Lúc này tóc dài của Tiểu Thất có chút lộn xộn, cô vẫn đang mặc bộ đồ thể thao mà sáng nay anh kêu người chuẩn bị cho cô lúc cô ra viện, màu hồng rất hợp với cô, làm cho làn da của cô càng thêm nõn nà! Bởi vì nụ hôn lúc nãy, lúc này hai mắt của cô mang theo tầng hơi nước, nhìn vào khiến người khác thương tiếc, còn có đôi môi đỏ, môi của cô vốn dĩ hồng hồng nõn nà rất đẹp, vì lúc nãy bị dày vò mà lúc này môi hiện lên màu đỏ tươi tinh tế, nhìn vào càng làm cho người khác thêm khát nước.

Lục Sâm hung hăng nhắm mắt lại.

“Anh làm sao thế?”

“Tiểu Thất… em có thể vào nhà vệ sinh điều chỉnh 1 chút không?”

Tiểu Thất cúi đầu nhìn quần áo của mình, hình như không có gì cần phải điều chỉnh lại thì phải? Nhưng nhìn bộ dạng không dám nhìn cô của Lục Sâm, cô vẫn gật đầu, rồi đi về hướng nhà vệ sinh vò đầu thấp giọng nói, “Người gì mà kỳ lạ…”

3 phút sau Tiểu Thất đã khiến cho bản thân gọn gọn gàng gàng.

Đợi đến khi bước ra từ nhà vệ sinh, phát hiện Lục Sâm đã mặc xong quần áo!

Tiểu Thất, “...”

Vậy là cố tình dụ cô đi khỏi, sau đó mặc quần áo sao!

Hừ!

Thật nhỏ mọn!

Nhìn chút cũng đâu mất miếng thịt nào!

Tiểu Thất mới vừa muốn ngồi xuống sofa đơn ở trong phòng ngủ, nhìn những đồ vật trong phòng lập tức không bình tĩnh nổi, cả căn phòng đều đầy hơi thở biểu thị có người ở qua, cái bàn trà trong phòng có laptop của Lục Sâm, đầu giường để 1 xấp tài liệu gọn gàng, còn có… góc phòng ngủ, vali của Lục Ngộ để yên tĩnh ở đó!

Tiểu Thất lập tức bị nghẹn thở.

“Sao vậy?”

“Lục Sâm… anh muốn ở chung với em sao?”

Lục Sâm đang uống nước nghe vậy phun nước ra, anh hoàn toàn nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề, nếu không làm sao có thể nghe được lời Tiểu Thất… mời gọi?

“Tiểu Thất…”

Tiểu Thất không đợi Lục Sâm có thời gian nghĩ lung tung, đã chỉ vào vali của anh nói, “Vali của anh tại sao lại để ở phòng của em?”

Mắt của Lục Sâm càng thêm kỳ quái, “Phòng của em?”

“Dạ đúng, đây không phải là phòng của em sao?”

“Ai nói em nghe vậy?”

Tiểu Thất lấy card mở cửa từ trong túi ra, lắc lắc trước mặt Lục Sâm, “Nhân viên dưới lầu được card phòng cho em, chính là card của căn phòng này, căn phòng này không lẽ không phải cho em ở?”

“...”

Mặt của Lục Sâm càng kì quái.

Lúc này Tiểu Thất cũng nhận ra điểm không bình thường, “Tình huống gì đây?”

“Có thể… hoặc là… lúc anh đến khách sạn có đặc biệt căn dặn trước, nếu em đến thì sắp xếp phòng ở cho em… mấy người trong khách sạn cho rằng anh có ý với em, muốn dùng quy tắc ngầm đối với em, cho nên đưa em card của căn phòng này…”

“Tiểu Thất…”

“Hừ!” Tiểu Thất hừ lạnh 1 tiếng, “Chuyện lớn như vậy cũng dám tự quyết định, ai cho quyền vậy! Hoặc là… bọn họ đã quen với việc này rồi, cho nên mới làm 1 cách thuần thục như vậy?”

Lục Sâm lập tức để ly trà trong tay xuống, đẩy xe lăn đến trước mặt Tiểu Thất, “Tiểu Thất đừng hiểu lầm, chuyện này căn bản là không thể nào, anh làm sao có thể có hứng thú với người phụ nữ khác chứ…”

“Hừ!”

Tiểu Thất ngồi trên sofa, quay đầu đi không nhìn anh.

Lục Sâm sợ cô hiểu lầm, lo lắng gấp gáp giải thích, “Thật sự không có loại chuyện này!”

“Hừ! Nếu hôm nay anh là kêu người sắp xếp phòng cho người phụ nữ khác, vậy có phải hôm nay người vào phòng anh là người phụ nữ khác? Sau đó anh sẽ thuận theo đó chiếm chút tiện nghi của người ta?”

Làm sao có thể!

Lục Sâm không biết nên khóc hay nên cười, “Anh là bởi vì biết người vào phòng là em…”

“Không thể nào, sao anh biết?”

“Nha đầu ngốc!” Lục Sâm đưa tay ôm lấy Tiểu Thất, Tiểu Thất không nguyện ý, nhưng không đẩy Lục Sâm ra, “Làm gì vậy, nói chuyện thì nói chuyện, động tay động chân làm gì!”

“Ai bảo em là bạn gái anh!” Lục Sâm ôm lấy Tiểu Thất, đầu vùi sâu vào cổ cô hít 1 hơi, “Tiểu Thất, không lẽ em không biết sao, trên người em có 1 mùi hương rất dễ chịu, với lại anh quen với tiếng bước chân của em, em mở cửa phòng ra, anh ngửi được mùi, lập tức biết đó là em.”

Thật hay giả vậy?

Tiểu Thất nghi ngờ quấn vài vòng tóc dài, hít hai hơi thật sâu.

Chỉ là mùi của dầu gội đầu thôi, làm gì có mùi thơm gì chứ?

“Anh dọa em phải không?”

“Không phải mùi dầu gội, mà là mùi trên cơ thể em!”

“Trên cơ thể em? Cơ thể em làm gì có mùi gì?” Tiểu Thất đưa 2 tay ra, như cún con vậy liều mạng ngửi cánh tay mình! Lục Sâm kế bên nhịn cười, thấy Tiểu Thất ngửi nửa ngày cũng không ngửi ra cái gì, nhịn cười nói, “Đừng ngửi nữa, có lẽ là hương thơm cơ thể em, chính em không ngửi được!”

Hương thơm cơ thể?

Tiểu Thất một mặt nghi ngờ nhìn Lục Sâm.

Lục Sâm đưa tay lên làm bộ dạng thề, “Anh chắc chắn anh không gạt em, không tin đợi đến tối Lưu Tuyền bọn họ về, em có thể hỏi Lưu Tuyền!”

Được thôi!

Tiểu Thất vẫn như cũ nửa tin nửa không, nhìn Lục Sâm mang bộ mặt khẩn cầu, tạm thời thu nghi ngờ lại.

“Vậy bây giờ phải làm sao?” Tiểu Thất ném card phòng lên bàn trà, “Bọn họ chỉ đưa cho em card phòng này, bây giờ em ở đâu đây, nói cho cùng cũng không thể ở chung phòng với anh chứ, đợi tối các bạn khác đều quay lại, nhất định lại nói em không biết liêm sỉ câu dẫn tổng tài Phong Hoa, đến lúc đó dù em có đạt được thành tích tốt, nhất định cũng bị nói là dùng quy tắc ngầm!”

Lục Sâm cũng không muốn Tiểu Thất gánh tội danh này!

“Em đợi anh 1 tí!”

“Ừ!”

Lục Sâm đi đến bên điện thoại ở gần giường, gọi điện cho nhân viên dưới lầu, qua không tới 5 phút, lập tức có người mặc áo vest, phía dưới là đầm bó, người phụ nữ 1 mặt chuyên nghiệp đi đến.

Người phụ nữ này là quản lý của khách sạn, mới lên đã tạ lỗi, “Xin lỗi Lục tổng, lần này là tôi thất trách, vậy mà để nhân viên sắp xếp Tiêu tiểu thư ở căn phòng này, tôi lập tức thay phòng cho Tiêu tiểu thư!”

“Cô làm việc quả thật thất trách!” Sắc mặt Lục Sâm trầm xuống, “Trừ lương thưởng nửa năm, những chuyện như thế này tôi không muốn thấy thêm lần nữa.”

Nữ quản lý đầu cũng không dám ngẩng lên, “Dạ! Tuyệt đối không xảy ra lần nữa!”

“Đưa card phòng của Tiêu tiểu thư cho tôi!”

“Dạ!”

Nữ quản lý đưa card phòng mới cho Lục Sâm, Lục Sâm kêu nữ quản lý rời đi, đợi người đi rồi, Lục Sâm mới quay lại nhìn Tiểu Thất, lúc đối diện với Tiểu Thất, sắc mặt của anh lại trở nên ấm áp như ánh mặt trời tháng 3.

“Đi thôi, anh đưa em về phòng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK