Trong khi trò chuyện,mấy người đàn ông đã đem theo gậy gộc xông tới.
Nhìn thấy tình hình ở trước cửa,vài người ngây ra mất mấy giây,người đàn ông bặm trợn cầm đầu nhìn thấy Tiêu Lăng bỗng ngây ra nói không thành lời,một lúc sau định thần lại,giống như không nhìn Tiêu Lăng và Tô Tố,đem vài người xông thẳng vào trong nhà.
“Để cho các người chuẩn bị một trăm vạn các người đã chuẩn bị xong chưa?” Người đàn ông bặm trợn đó móc từ trong túi quần ra một con dao, “Xoẹt.”.Ánh mắt của anh ta giận dữ nhìn Tô Đại Khuê và Lý Ái Liên , “Tiền đâu.”
Lý Ái Liên sợ hãi mà hét ầm lên.
“Đừng chặt tay của tồi,đừng chặt tay của tôi,tôi không có tiền,tôi thật sự không có tiền,các người có tìm thì tìm Tô Đại Khuê.ông ta có tiền,ông ta có tiền…”
Vài người xông tới trước mặt Tô Đại Khuê, “Tiền đâu.”
Tô Đại Khuê sợ tới nỗi nước mắt nước mũi giàn giua,quỳ trên đất khóc cầu xin, “Tôi làm gì có tiền,tôi thật sự không có tiền.Tô Tố con giúp bố,chỉ cần con giúp bố trả khoản tiền này,bố sẽ nói cho con biết mẹ của con trước khi lâm chung đã trăn trối điều gì có được không.Mẹ của con trước khi lâm chung vẫn còn rất lo lắng cho con,mẹ con bị tai nạn xe,trước khi lâm chung hình dạng rất khó nhìn,bà ấy sợ con sẽ bị ảnh hưởng tâm lý cho nên mới không cho con gặp mặt lần cuối.Con giúp bố,bố sẽ nói cho con di ngôn của mẹ con có được không?”
Tô Tố cũng bị trận này làm cho sợ hãi,chỉ sợ những người trong phòng này sẽ làm gì cô và Tiêu Lăng,cô lạnh lùng nói, “Không cần ông phải nói tôi cũng biết mẹ tôi sẽ nói với tôi điều gì,đồ của tôi tôi cũng đã lấy,chúng ta cũng đã tuyệt giao quan hệ rồi,viêc của ông ông tư mình xử lý đi.”
Cô lo lắng kéo tay của Tô Lăng,nhỏ tiếng nói, “Chúng ta đi,nhanh đi thôi.”
Tiêu Lăng vỗ vỗ vai của cô ấy, “Đừng sợ,có anh đây.”
Có anh đây.
Tô Tố ngẩn ra môt lúc,trái tim đang đâp dữ dội bình tĩnh trở lại .
Cô nhìn Tiêu Lăng không biết từ khi nào đã đứng chắn ở trước mặt cô,vai của anh rất rộng,chắc chắn như thế,cảm tưởng dù trời có sập xuống anh cũng vẫn đỡ được.
Tô Tố miệng chúm chím,cười nhẹ thành tiếng.
Đúng vậy,có anh rồi,còn sợ gì nữa chứ.
“Tô Tố…”
“Đừng gọi tên tôi,ông tự nợ tiền với tôi một chút liên quan cũng không có.” Tô Tố lạnh lùng nhìn Tô Đại Khuê đang quỳ trên đất, “Đừng quên,chúng ta đã tuyệt giao quan hệ rồi.”
“Con không muốn nghe di ngôn mà mẹ con muốn nói với con sao?”
Tô Tố nhún vai, “Tôi không quan tâm nữa.”
Trong ký ức của cô mẹ thật sự là qua đời vì tai nạn xe,cô cũng không được nhìn thấy mẹ lần cuối,cô cũng tin lời Tô Đại Khuê nói là thật.Mẹ yêu thương cô như thế,khẳng định không muốn để lại cho cô một tâm lý khủng hoảng.Đã là một người mẹ,Tô Tố hiểu rõ cách quan tâm của người mẹ như thế nào.Di ngôn của mẹ chắc chắn sẽ là muốn cô tự chăm sóc tốt cho bản thân,có thể khỏe mạnh trưởng thành.
Đó là vấn đề người làm mẹ trước khi qua đời thường để ý nhất.
Tô Đại Khuê vẫn chưa chịu từ bỏ, “Con không muốn đi tới mộ của mẹ con xem sao?Sau khi mất mẹ con được chôn cất ở đâu con cũng không biết,lẽ nào con không muốn đi tìm gặp đót cho bà ấy chút vàng mã ,nói cho bà ấy biết con đang rất tốt sao.”
Tô Tố trầm mặc hẳn xuống.
Sau khi mẹ mất,việc hậu sự vẫn chưa lo xong Lý Ái Liên đã dọn vào nhà rồi.Khi đó mọi việc tới khi hỏa táng mẹ đều là Tô Đại Khuê lo,nhưng lúc đó Lý Ái Liên xung đột với ông ta,cuối cùng không ai biết được ông ấy chôn cất mẹ ở nơi đâu.
“Tô Tố,con trả tiền giúp,bố sẽ nói cho con biết mẹ con được chôn ở chỗ nào có được không?”
“Không.” Tô Tố bĩu môi từ chối, “Tôi sẽ không trả giúp ông,ông đừng nghĩ tới việc này .Người chết giống như ngọn đèn tắt,cho dù có tìm được mộ thì cũng đã làm sao.Nếu như có chuyện âm dượng,mẹ tôi nhìn thấy bây giờ tôi sống hạnh phúc,mẹ tôi sẽ có thể yên nghỉ .” Tô Tố nắm tay Tiêu Lăng, “Chúng ta đi thôi.”
Dù là một chút cô cũng không muốn quan tâm tới việc của Tô Đại Khuê.
“Được,đi thôi.”
Tiêu Lăng nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô, nghe theo lời cô hoàn toàn.
Nếu như cô muốn giúp Tô Đại Khuê,thì anh sẽ giúp ,cô không muốn giúp vậy anh sẽ xem như mình không nhìn thấy chuyện này.Cô muốn muốn biết phần mộ của mẹ mình ở đâu,anh cũng có thể cho người đi tìm.
Tô Đại Khuê nhìn hai người đi mất,sợ tới nỗi trên đầu mồ hôi lạnh toát hết cả ra rồi.
Ông ta vốn định lừa Tô Tố một khoản tiền sau đó bỏ trốn,không ngờ rằng những người này lại đến nhanh như vậy,ông ta vẫn chưa kịp hành động bọn họ đã tìm đến rồi.Nếu như Tô Tố và Tiêu Lăng đi rồi,toàn bộ số tiền trên người ông ta cũng sẽ bị lột sạch ,ngay cả một cánh tay cũng không giữ được nữa.
Tô Đại Khuê sắc mặt đầy vẻ căm phẫn, ông ta chỉ vào Tô Tố và nói với những người ở trong nhà, “Cô ta là con gái của tôi,cô ta là minh tinh Tô Tố,dạo gần đây cô ấy là nữ chính trong chương trình đang hot bây giờ《Nhất Tiếu Nại Hà》,cô ta có tiền,các người cần tiền cứ tìm cô ta.”
Bước chân của Tô Tố khựng lại,quả nhiên…
Con người này đúng là không nằm ngoài dự đoán của cô,hoàn toàn không cần danh dự.
Lúc này sắc mặt của Tiêu Lăng càng lạnh lùng đến đáng sợ.Anh quay đầu,ánh mắt như băng lạnh nhìn trừng trừng vào Tô Đại Khuê,từng câu từng chữ, “Ông vừa nói cái gì?”
“Tiêu thiếu gia,Tiêu tổng,…tôi thật sự không còn cách nào khác.Tô Tố là con gái của tôi,bố nợ con trả.Tôi nợ tiền nó trả giúp tôi thì đã làm sao,mà trong tay nó đâu phải là không có tiền,nó có tiền mà.Tô Tố con nỡ lòng nào giương mắt nhìn bố chị người khác chém chết sao.” Tô Đại Khuê không dám nhìn vào ánh mắt của Tiêu Lăng,cuối cùng lại chĩa mũi nhọn về phía Tô Tố.
Tô Tố quay đầu cười lạnh lùng, “Ông bị chém chết thì liên quan gì đến tôi.”
“Bố là bố của con đấy…”
“Đừng có xúc phạm thân phận của “người bố”,ông không xứng đáng.” Tô Tố nhìn mấy người đàn ông trong phòng , “Tô Đại Khuê Và Lý Liên Ái với tôi không có một chút quan hệ nào.Bọn họ nợ tiền các anh phải không,mượn tiền hoàn tiền thiên kinh địa nghĩa.Đúng rồi,tốt tâm nên nói cho các anh một việc,vừa nãy Tô Đại Khuê từ chỗ tôi lừa được ba mươi ngàn,ông ta giấu ở trong túi áo khoác.Các anh có thể lục tìm làm tiền lãi đó .”
“Tô Tố mày là con tiện nhân.Tao đánh chết mày.”Tô Đại Khuê định xông lên túm lấy tóc Tô Tố.
Tiêu Lăng sao lại có thể để ông ta lại gần Tô Tố được,vẫn chưa kịp lại gần đã bị anh đạp cho một cái .Tô Đại Khuê nhạc uỵch xuống đất,bò cũng không bò dậy nổi,miệng vẫn còn độc ác nguyền rủa Tô Tố, “Tô Tố,mày dám đối với tao như vậy sau này mày sẽ không được có được cuộc sống tốt đẹp gì đâu.Tao nguyền rủa mày suốt đời tình cảm không thuận,nguyền rủa mày ra đường bị xe tông chết,nguyền rủa con của mày tuyệt chủng….Aa—.”
Tiêu Lăng không thể nhịn nổi,một chân đạp lên người ông ta.Anh dẫm lên ngực của Tô Đại Khuê,ánh mắt tối sầm dữ tợn, “Còn nói câu nữa ông có tin tôi cho ông chết .”
Tô Đại Khuê mặt trắng bạch,nhìn thấy ánh mắt Tiêu Lăng toàn thân sợ run lên.
Ông ta tin,nếu như ông ta nói thêm một câu nữa,Tiêu Lăng có thể cho ông ta chết thật.
“Tiêu Lăng,chúng ta đi thôi.”
“Đi.”
Tiêu Lăng không muốn ở lại nơi này thêm một phút nào nữa,anh dắt tay Tô Tố đi ,ra khỏi căn phòng đó nghe thấy bên trong truyền lại tiếng gào thét inh tai như sét đánh.Hai người vờ như không nghe thấy.Đợi xuống dưới lầu rồi,Tô Tố mới hít sâu ,quay người ôm chặt lấy Tiêu Lăng.