Mục lục
Truyện không tên số 33
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

39882

Lưu Tuyền không để ý tới lời Tần Phi Ngữ đang kêu gào ở bên tai.

Ánh mắt hướng về phía Tần Nham, trong tay vẫn còn đang nắm chắt mấy tấm hình chụp, “còn anh, em chỉ muốn biết anh nghĩ như thế nào thôi?”

Tần Nham lạnh lùng nhìn cô, một câu cũng không nói.

Bỗng nghe thấy Lưu Tuyền hỏi, cuối cùng cũng chịu mở miệng, “tôi muốn nghe cô giải thích!”

“Giải thích?”

Lưu Tuyền haha cười thành tiếng, “được, lời giải thích của tôi rất đơn giản, tôi chỉ nói một lần, mấy người nghe cho rõ. Người đàn ông mà tôi gặp ở bữa tiệc đầy tháng ở Tiêu gia chính là Dung Cảnh, cũng chính là người cứu tôi trong vụ bắt cóc lần trước....” ánh mắt của Lưu Tuyền quét lên người Tần mẫu và Tần Phi Ngữ, sau đó mới lạnh nhạt nói, “Lần trước tôi bị bắt cóc, cũng là lúc mấy người thấy tôi ở trong bệnh viện, chính Dung Cảnh là người đưa tôi vào bệnh viện, tiền tôi nằm viện cũng là tiền của anh ta, vào lễ đầy tháng ở Tiêu Gia cũng là do Dung Cảnh cứu tôi, cho nên mới bị thương, do đó chúng tôi mới hẹn gặp ở ngoài, khi tôi nhận được tiền lương đầu tháng, liền đem tiền đi trả cho anh ý....”

Lưu Tuyền đem ảnh chụp ném tới trước mặt Tần Nham, nhẹ nhàng nói, “anh tự mình xem đi, trong tay Dung Cảnh có một giỏ quà, cũng là giỏ quà do tôi mua, để tặng cho anh ý.”

Tần Nham cúi đầu nhìn thoáng qua bức hình chụp.

Quả nhiên....

Mỗi bức hình có Dung Cảnh và Lưu Tuyền.... đều có hình một giỏ quà.

Khi TầnNham nhìn vào những tấm hình, anh ta hoàn toàn không kiềm soát được cơn giận của bản thân, Tần Nham không có thấy sự tồn tại của giỏ quà, ánh mắt của anh ta lúc này có chút rung động, lấy tay chạm vào giỏ quả trên tấm ảnh, rồi không nói lời nào.

Thấy Tần Nham không nói lời nào, Tần mẫu và Tần Phi Ngữ chịu không được nói.

Tần Phi Ngữ liền cười lạnh nói, “Lưu Tuyền, chị đừng có dối trá như vậy, tiền của anh tôi cho chị chả lẽ không đủ dùng, mỗi tháng lại không đưa cho chị được mấy vạn, còn phải dùng tiền riêng của mình để trả? Thật nực cười! Tôi xem việc chị trả tiền khi là giả, chị muốn tìm lý do khác để gặp người đàn ông kia mới là thật”

Tần Nham ánh mắt lại trùng xuống.

Không sai!

Anh ta mỗi tháng cho Lưu Tuyền tiền sinh hoạt phí nhiều như vậy, chả lẽ còn không đủ cho cô ấy trả tiền sao!

Tần Nham một lần nữa nhìn về phía Lưu Tuyền, ánh mắt chứa đầy sự hoài nghi.

Lưu Tuyền từ trên ghế sofa đứng lên.

“Trời ơi, đây là đuối lý nói không được, định bỏ đi hả?” Tần Phi Ngữ lần tiên thấy Lưu Tuyền như vậy, trong nội tâm thoải mái không thôi, “Lưu Tuyền à Lưu Tuyền, tôi nói cho chị biết, chị giấu đầu lòi đuôi, hôm nay lòi ra rồi phải không!”

Lưu Tuyền căn bản không để ý tới lời của Tần Phi Ngữ nói, xoay người đi lên lầu.

“Cô đi đâu?”

“Đi lấy cái gì!”

Lưu Tuyền vào phòng trong ở trên lầu, không đến năm phút sau, cô từ trên lầu đi xuống, trong tay có cầm thêm một cái thẻ ngân hàng, Lưu Tuyền vừa mới xuống cầu thang, lại ngồi lên ghế sofa, ánh mắt nhìn thẳng vào ba người, cô nhếch miệng nở một nụ cười mỉa mai.

Cô không rõ hiện tại là đang mỉa mai người khác, hay là đang châm chọc chính mình nữa.

Hoàn cảnh như vậy đổi lại là người khác sớm đã nổi cơn điên rồi.

Cô ném chiếc thẻ ngân hàng lên trên bàn, quan sát ánh mắt của ba người, rồi lạnh lùng nói, “đây là tiền Tần Nham cho tôi, cái mà gọi là tiền sinh hoạt phí... ngoại trừ tháng đầu tiên kết hôn ra, tiền khác các thứ một xu tôi cũng không động vào” ánh mắt của Lưu Tuyền nhìn vào Tần mẫu và Tần Phi Ngữ, thấy bộ dàng sửng sốt của hai mẹ con họ, chợt cười lạnh, rồi hất hàm kiêu ngạo nói, “tháng đầu tiên dù phải chi tiêu cho việc kết hôn, nhưng không có một đồng nào là tôi tự dùng cho bản thân mình, tôi có thể nói cho các người biết, thời gian mà tôi và Tần Nham kết hôn, từng đồng, tôi tiêu, đều là do tôi vất vả cực khổ mà kiếm được!”

Sắc mặt Tần Nham liền biến đổi, ánh mắt của Tần mẫu cũng có chút thay đổi.

Ngay lập tức Tần Phi Ngữ cầm lấy thẻ ngân hàng nắm chặt vào trong tay.

Vừa đúng lúc cô ta hết tiền tiêu.

Lưu Tuyền đem số tiền này lấy ra cũng có thể gọi là đúng lúc.

Cô ta tay nắm chặt thẻ ngân hàng, tiếp tục mỉa mai nói, “chị đừng nói dễ nghe như thế, thật là nực cười, Lưu Tuyền chị nghĩ rằng chỉ có vậy mà không có việc gì nữa sao? Tôi nói cho chị biết, làm gì có chuyện gì dễ dàng như vậy, chị từ trước tới giờ không tiêu tiền của anh tôi? Là vì cái gì? Không phải là xem thường nhà tôi sao? Chị bây giờ cùng với anh tôi cái gì cũng phân rõ ràng như vậy, trong lòng chị sớm đã không coi chúng tôi là người thân có phải không, nói cho cùng, chị từ lâu đã tồn tại cái tâm tư muốn rời khỏi đây rồi....”

Tần Phi Ngữ lại nói, “ còn nữa... bây giờ chị cùng với cái người được gọi là Dung Cảnh kia thông đồng với nhau, thì ai mà biết được số tiền trong thẻ ngân hàng này, không biết có phải là anh ta cho chị không nữa? Lưu Tuyền, chị cũng nên thành thật công khai hết ra đi!”

Công khai?

Thế này khác nào coi cô là phạm nhân

Lưu Tuyền cầm túi xách lên, lạnh lùng từ trên ghế sofa đứng dậy, Từ trên cao nhìn xuống quan sát ba người, “tôi hôm nay làm rõ ràng một việc, trong nội tâm các người có chút không bình thường, ánh mắt cũng có vấn đề, thế nên trong nội tâm nghĩ đến bất cứ việc gì và ánh mắt nhìn thấy vật gì đều là có vấn đề, không quan tâm tới hành động đó ra làm sao, các người đều có lý do, nói thật tôi cũng bội phục các người, các người đừng nghĩ tới bản thân hèn mọn bỉ ổi của mình rồi liên tưởng đến tôi, tôi không có tội, các người không có quyền kết tội tôi ”

Lưu Tuyền một phút cũng không muốn nhìn thấy cái gia đình này nữa, cô cầm lấy túi xách liền muốn rời đi.

Tần Nham thấy thế lập tức tiến tới bên người Lưu Tuyền, nắm chặt cổ tay cô!

“Buông tay ra!” Lưu Tuyền lạnh lùng nói!

“Không buông!”

Tần Nham nghiến răng nhìn Lưu Tuyền, “Lưu Tuyền, cô có thể đừng như thế có được không, lời nói có chút không hợp ý thì lại muốn rời đi! Nhà chúng tôi không phải là khách sạn, cô muốn đi thì đi, muốn đến thì đến, không muốn về thì bỏ đi?”

Lời nói của Tần mẫu và Tần Phi Ngữ cô làm sao có thể coi như không nghe thấy được.

Thế nhưng Tần Nham nói như vậy.....

Cô liền dừng bước, ánh mắt bi ai nhìn Tần Nham, “tôi coi nhà anh là khách sạn? Tần Nham, anh trong lòng tự hỏi, tôi bị ép buộc mới thành ra như vậy! Từ ngày tôi bước vào cửa nhà anh, cái nhà này đã thật sự tiếp nhận tôi chưa, lúc đầu thì như thế nào không phải là lợi dụng tôi sao, về sau thì sao.... bắt cóc, hiện tại thì lại cho người theo dõi, rồi chụp ảnh tôi... nếu nhà anh như là khách sạn, thì tôi thật sự còn không muốn bước vào. Tần Nham, mỗi khi có chuyện gì anh đều muốn tôi thoả hiệp, một lần hai lần ba lần, lần này.... anh lại muốn tôi thỏa hiệp?”

“Tiểu Tuyền...”

“Anh không cần phải nói nữa!” Lưu Tuyền cười lạnh một tiếng, “nào là mẹ anh, nào là em gái anh, với anh đều là máu mủ ruột thịt, vì vậy anh hướng về bọn họ cũng là hợp tình hợp lý, vì gia đình anh chưa sẵn sàng chấp nhận bất cứ ai.... vậy cũng đừng có ý định kết hôn! Sự việc phát triển tới hôm nay, Tần Nham, Tôi hận mẹ anh, hận em gái anh, nhưng người tôi hận nhất chính là anh! Anh nghĩ lại mà xem, những chuyện xấu xa mà bọn họ làm sao cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy? Tôi nói cho anh biết, là do anh! Do anh bỏ mặc không quan tâm! Bọn họ làm bao nhiêu chuyện xâu xa như vậy, mà anh một câu trách móc cũng không có, chính là do anh mọi chuyện mới biến thành tồi tệ như vậy!”

“Có như vậy tôi cũng không cho cô rời đi!”

“Không đi? Vậy tôi ở lại đây làm gì” Lưu Tuyền bình tĩnh nhìn Tần Nham, “anh nói cho tôi biết, anh muốn tôi ở lại đây làm gì? Anh nói cho tôi biết, chuyện xảy ra như ngày hôm nay, đã phát sinh bao nhiêu lần rồi? Về sau sẽ còn phát sinh bao nhiêu lần nữa đây?”

Tần Nham nghẹn lại không nói lên lời.

Lưu Tuyền cười lạnh đẩy anh ta ra, “Tần Nham, đừng vùng vẫy nữa, anh cả đời này cũng không thoát khỏi mẹ anh và em gái anh đâu, bọn họ là máu mủ ruột thịt của anh, là trách nhiệm của anh, thế nên anh không có cách nào thoát khỏi họ, càng không được vứt bỏ! Nhưng tôi thì không giống như vậy, tôi mệt rồi, tôi không muốn mỗi ngày về đến nhà đều nhìn thấy mẹ anh và em gái anh nữa, mỗi ngày đều muốn tính toán với tôi! Bọn họ hôm nay theo dõi tôi, ngày mai lại làm ra cái chuyện điên dồ gì nữa thì tôi không biết? chuyện này thì ai cũng không nói trước được, tôi không muốn sống trong cái bầu không khí như vậy từ lâu rồi....”

“Lưu Tuyền”

“Tần Nham!” Lưu Tuyền lại một lần nữa cắt ngang lời Tần Nham nói! Lạnh lùng
nhìn anh ta, “mỗi lần đều là tôi thỏa hiệp, hôm nay tôi một chút cũng không muốn thỏa hiệp. Tần Nham, tôi cho anh hai lựa chọn, hoặc là, anh hôm nay cùng với tôi từ cái chỗ ma quỷ này dọn ra ngoài, hay là tôi một mình tự dọn ra!”

Ma quỷ?

Cô ấy như vậy mà hình dung nhà của Tần Nham!

Trong nội tâm Tần Nham lúc này rất khó chịu, “Tiểu Tuyền, anh chỉ muốn em đem chuyện giải thích cụ thể, để cho bọn họ tin tưởng em, cũng như để cho anh tin tưởng em”

“Thế không phải là nói rõ sao.... về sau bọn họ mỗi lần hãm hại tôi, tôi đều phải giải thích? Tần Nham đến giờ anh vẫn không hiểu, mọi việc không phải là do tôi sao tôi phải giải thích, chân chính của sự việc là từ chỗ của bọn họ, chẳng lẽ hai người bọn họ một mực không chịu dừng lại, tôi không biết lúc nào sẽ bị bọn họ đem bán, rồi còn phải giúp bọn họ đếm tiền!”

Tần Nham xoa xoa mi mắt.

Trong công việc có gặp việc khó thế nào, anh ta cũng có cách giải quyết chứ không phải là hết cách như bây giờ!

“Mấy người các người không thể sống trong hòa bình với nhau sao!” Tần Nham nhìn Tần mẫu và Tân Phi Ngữ, “hai người có thể hay không đừng có mà làm loạn nữa? coi như tôi cầu xin hai người....” anh ta lại quay đầu nhìn Lưu Tuyền, “Tiểu Tuyền, anh cũng cầu xin em, đừng có như vậy ép anh nữa, được không?”

Ba người phụ nữ đều không nói gì.

Một lát sau, cuối cùng Tần mẫu và Tần Phi Ngữ cũng mở lời, “anh, em và mẹ cũng là muốn tốt cho anh, bọn em chỉ muốn anh thấy rõ con người thật của người phụ nữ này, em thừa nhận, em cho người theo dõi chị ta là cách làm của em có vấn đề, thế nhưng nếu như hành động của chị ta không chịu kiềm chế, em cũng không chụp được những tấm hình như vậy.... anh đừng có bị chị ta lừa gạt nữa, chị ta bây giờ đang di dời sự chú ý của anh, chị ta căn bản không giải thích được sự việc hôm nay, cho nên mới phải đe dọa anh!”

Lưu Tuyền cười lạnh, “tôi không giải thích được? Tôi giải thích, thế nhưng các người có tin không!”

“Chị nói chuyện kia cũng không cảm thấy quá gượng ép sao, chị không phải định lừa gạt chúng tôi đấy chứ, chúng tôi làm sao mà tin chị được!”

Lưu Tuyền lần nữa nhìn về phía Tần Nham, “ anh nhìn rõ chưa, mối quan hệ của ba người bọn tôi căn bản là không thể nào bình thường lại được, tôi gả vào nhà anh không phải là muốn cùng với người nhà anh đối địch như thế này, mà là do bọn họ từng bước, từng bước ép tôi tới mức này!”

Một mực không nói gì cuối cùng Tần mẫu đã chịu mở miệng, “được rồi, đừng nói như thế nữa! ” ánh mắt của Tần mẫu nhìn vào đôi mắt của Lưu Tuyền, “muốn chứng mình giải thích có phải không, thật ra rất đơn giản...”

Lưu Tuyền nhìu mày đợi bà ta nói xong.

“Ngay bây giờ! Cởi đồ ra cho tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK