“A?”
“Nghe không rõ sao, bây giờ, lập tức kêu người làm vào đây, đem tất cả những thứ của Trương Hân vứt hết đi, nghe rõ chưa” Lãnh Mạc giận dữ, trên mặt toàn là sự tức giận.
“Vâng vâng vâng, tôi lập tức kêu người làm đến.”
Đã lâu lắm rồi không thấy đại ca kích động như vậy, Vương Bưu nhất thời không dám đắc tội anh, rụt cổ lại, lập tức xuống lầu kêu người làm lên. Không tới 5 phút 4 người làm lên lầu, Lãnh Mạc đứng giữa phòng, yên lặng mà lạnh lùng nhìn người làm, dọn từng thứ của Trương Hân ra khỏi phòng.
Đầu tiên là đồ dùng trong nhà tắm, sau đó là quần áo giày dép phụ kiện của cô, sau đó nữa là mỹ phẩm dưỡng da…
Vương Bưu giơ tay chỉ giường lớn, “Còn có cái này, ga giường, chăn, bao gối đều tháo ra hết,” Cái tủ này cũng là của Trương tiểu thư kêu người đem đến, đem đi đem đi, còn có bàn uống trà, bàn này cũng là đồ mà Trương tiểu thư mang về, đúng rồi, còn có những cuốn sách ở đầu giường, đều là những cuốn Trương tiểu thư bình thường hay xem. Uhm...còn có sofa, sofa là do Trương tiểu thư mua ở trên mạng về, còn có cái kệ sách, kệ sách cũng là Trương tiểu thư đi siêu thị mua về, cái này cái này còn có cái này nữa, đều đem đi bỏ hết.”
Người làm chỉ có nghe lệnh mà hành động.
Nửa tiếng sau, Lãnh Mạc nhìn thấy căn phòng trống trãi chỉ có 1 cái giường lớn, lông mày giật giật.
Vương Bưu sợ anh tức giận, nhanh chóng giải thích, “ Đại ca, tôi cũng dựa theo lệnh của anh mà đem đồ đi thôi, những thứ lúc nãy đều là Trương tiểu thư mua, thực ra…” Vương Bưu chỉ cái rèm trên cửa sổ, nuốt nước miếng, “Thực ra cái rèm cửa này cũng là của Trương tiểu thư mua, đại ca, có cần tháo ra luôn không?”
“Tháo.”
“Dạ, nhanh chóng đem rèm cửa tháo xuống.”
Người làm lập tức tháo rèm cửa xuống, Vương Bưu cẩn thận nhìn quanh phòng lần nữa, đột nhiên, anh ngẩng đầu, thấy cái đèn chùm thuỷ tinh đang sáng trên đỉnh đầu, “Đại ca, đèn thuỷ tinh cũng là Trương tiểu thư chọn..”
Căn phòng lớn như vậy mất đi đồ vật của Trương Hân, đột nhiên cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo, cửa phòng và cửa sổ đều mở, khí lạnh tràn vào, gió lạnh thổi tới càng lạnh hơn.
Lãnh Mạc cắn răng.
Tại sao anh không biết Trương Hân mua nhiều thứ như vậy.
Vương Bưu thấy Lãnh Mạc lạnh mặt không nói chuyện, cứng rắn tiếp tục hỏi, “Đại ca, tôi nhớ rồi, máy điều hoà trong phòng cũng là Trương tiểu thư mua ở siêu thị, cái đó, cái đó nếu gỡ bỏ thì hơi phức tạp…”
Lãnh Mạc mím môi, lạnh lùng nhìn Vương Bưu.
Vương Bưu tự nhận hiểu Lãnh Mạc nhất, nhìn bộ dạng này của anh, ngược lại thả lỏng, anh nhanh chóng xua tay đuổi người dùng, “Được rồi được rồi, không cần tháo nữa, nhanh chóng đi đi.”
Người làm sợ sẽ gặp hoạ, cầm đồ lập tức rồi đi.
“Đợi tí.” Lãnh Mạc kêu họ lại.
“Đại ca, còn gì muốn căn dặn sao?”
Lãnh Mạc nhìn căn phòng trống trãi, chỉ còn 4 bức tường và 1 cái giường, thảm đến nỗi giống như vừa bị người ta cướp xong làm trong lòng anh hỗn loạn hơn, anh hung hăng trừng mắt với Vương Bưu, “Lập tức làm căn phòng trở lại như cũ.”
“A? Lúc nãy ngài không phải nói…”
“Bây giờ tôi đổi ý, đem tất cả mọi thứ về chỗ cũ, cái nào cần để ở đâu để lại chỗ nấy, không được xảy ra bất kỳ sai lệch nào.”
Vương Bưu và người làm muốn khóc, đây không phải là hành hạ người khác sao.
“Đừng nhiều lời, nhanh chóng trả lại nguyên trạng.”
“Dạ.” Vương Bưu buồn phiền cúi đầu, bắt đầu cùng người làm đem đồ vật trở lại chỗ cũ.
Thời gian tháo bỏ thì ra nhanh, thời gian khôi phục lại thì gấp đôi.
1 tiếng sau, phòng lại đầy ắp trở lại.
Tim của Lãnh Mạc như được lấp đầy lại lần nữa, cả người như tràn đầy năng lượng, mà lúc này, đã là 2h sáng rồi.
Vương Bưu ngáp 1 cái, “Đại ca, còn có chuyện gì không.”
Lãnh Mạc trầm mặc không nói chuyện, lúc này Vương Bưu biết mình nên lui.
Anh sợ Lãnh Mạc lại hành hạ lần nữa, nhìn người làm 1 cái, lặng lẽ rời đi.
Người vừa đi, căn phòng lập tức im lặng hẳn.
Rõ ràng đồ vật trong phòng đã đầy lại, nhưng trong lòng anh lại trống trãi. Lãnh Mạc mệt mỏi ngồi lên giường, anh âm thầm nói với bản thân, Lãnh Mạc à, không phải chỉ là 1 người phụ nữ thôi sao, có gì lớn lao chứ, chỉ là thời gian 7 năm thôi, mày chỉ không quen thôi, qua 10 ngày nửa tháng nữa sẽ quen thôi.
Nhưng không đợi anh thuyết phục bản thân, trong đầu hiện lên hình ảnh Từ Dịch ôm Trương Hân.
Lãnh Mạc đấm 1 đấm xuống giường, tức giận đứng dậy.
Đáng chết.
Không thể nhịn nữa.
Hôm nay đưa cô về nhà? Ngày khác có thể sẽ ở lại nhà cô qua đêm.
Anh phát hiện anh không chịu nổi khi nghĩ đến Trương Hân nằm chung giường với người đàn ông khác, lửa giận của Lãnh Mạc tăng lên, lấy chìa khoá xe đi ra cửa.
…
Gần 3h sáng.
Vốn dĩ Trương Hân đã ngủ say, nhưng bị tiếng đập cửa rất lớn làm cho tỉnh dậy, lúc đầu cô còn tưởng là mơ, nhưng tiếng đập cửa ngày càng rõ. Trương Hân nhanh chóng mở đèn phòng ngủ, lấy chăn ra đi xuống giường, chăn vừa rời thân, cả người cô lạnh đến run rẩy, cô lấy cái áo khoác đầu giường rồi đi ra ngoài.
Trương Hân cầm chặt điện thoại, mở cửa phòng ngủ, tiếng đập cửa ngày càng rõ.
Không phải là trộm chứ?
Nhưng trộm thì làm sao có thể có gan đập cửa chứ.
Không lẽ muốn vào nhà cướp đồ?
Đây là căn hộ cao cấp, mỗi lầu đều có bảo vệ, làm sao có chuyện này xảy ra được Trương Hân thực sự muốn khóc, bảo vệ chết đâu hết rồi. Cô thề, nếu cô không xảy ra chuyện gì, cô nhất định đi mắng vốn.
Tim Trương Hân đập “thình thịch”, cô nhìn phòng khách 1 vòng, không thấy đồ vật có thể dùng để phòng thân, cô lại nhìn cửa nhà bếp, lập tức bước nhanh vào nhà bếp, lấy 1 cây dao ra.
Lúc này cửa lớn phòng khách như muốn bị đập hư.
Bây giờ báo cảnh sát chắc chắn không kịp, đầu Trương Hân hiện lên bóng dáng của 1 người, cô nhìn điện thoại, quyết tâm không gọi cho người đó, muốn chia tay thì phải chia tay triệt để.
Trương Hân không dám mở đèn, sợ hãi đến môi cũng trắng bệch, lặng lẽ nấp sau cửa lớn.
Lúc này điều duy nhất cô ước là chỉ có 1 tên cướp, cô có chuẩn bị trước chắc sẽ chém chết được tên đó.
“Ầm---”
Cánh cửa vững chắc vậy mà bị rơi xuống, Trương Hân không dám thở mạnh, cả ngày dính sát vào tường, cầm chặt dao cắt rau run rẩy đến lợi hại.
Cửa lớn bị đạp mở.
Trong bóng tối, Trương Hân mơ hồ thấy 1 bóng người bước vào, cô nhắm mắt kêu lên tay cầm cây dao chém qua kia, 1 bên chém 1 bên la, “Aaa---cướp kìa cứu mạng.”
Trương Hân nhắm chặt mắt không dám mở, cô chém vào khoảng không, cổ tay bị 1 người nắm chặt, dùng sức rất mạnh, cô đau đến kêu lên 1 tiếng, dao trên tay “Ba” 1 tiếng rơi xuống sàn, phát ra âm thanh sắc bén.
Trong đầu Trương Hân lập tức nghĩ : Xong rồi.