Mục lục
Truyện không tên số 33
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

39273
Tô Tố có chút ý muốn nửa đường rút lui, ngồi trên ghế phụ không cử động
“Tô Tố”
“Tiêu Lăng.....hay là, em ngày mai thì đến đi”
“Đều đã đến cổng rồi, em nghĩ có thể sao” Tiêu Lăng sau khi xuống xe đi ra phía sau xách ra mấy túi hoa quả, quay lại nhìn Tô Tố vẫn không từ trong xe đi xuống, anh đi đến phía ghế phụ, đưa ngón tay lên gõ cửa sổ, “nhanh xuống đi, nếu không thì đợi chút ông nội nghe thấy động tĩnh muốn ra ngoài đó”
Tô Tố nahnh chóng mở cửa xuống xe
Dù thế nào cũng khổng thể để người già ra ngoài chào đón cô được
Tiêu Lăng một tay xách hoa quả, một tay nắm lấy tay của Tô Tố, trong lòng bàn tay của cô ấy ướt đẫm mồ hôi, rất rõ ràng là đang căng thẳng. Tiêu Lăng nói nhẹ an ủi, “đừng căng thẳng’
“Ai căng thẳng rồi, em không có căng thăng!” Tô Tố gạt bỏ tay của Tiêu Lăng, mồ hôi trông lòng bàn tay lau lên y phục, sau đó hít một hơi thật sâu rạng ngời tiến bước về phía biệt thự, vừa đi đến cửa biệt thự, thì bị hai người lính đứng gác cổng biệt thự chặn lại, Tô Tố giật mình, lập tức không dám cử động nữa
Tiêu Lăng đi lên trước, lính gác nhìn thấy Tiêu Lăng lập tức hạ tay xuống, hô lớn một tiếng, “thiếu gia!”
‘Ừm!” Tiêu Lăng đưa chìa khóa xe vào tay của một lính gác, “dựng xe giúp tôi” sau đó nắm lấy tay của Tô Tố, dặn dò hai lính gác, “đây là vợ tôi, về sau cô ấy đến đây không được chặn lại”
“Vâng!” hai người lính gác vô cùng kinh ngạc nhing Tô Tố một cái, ưỡn ngực kính chào theo kiểu quân đội
Hai người sánh đôi đi vào biệt thự, Tô Tố khuôn mặt trắng bệch vỗ vỗ ngực, “vừa rồi hai người đó trong tay cầm là thật hay giả”
“Đương nhiên là thật rồi!”
“Nếu như, em nói là nếu như, nếu như cố muốn vào thì sẽ làm sao”
“Lập tức bắn!”
Tô Tố trên trán bỗng chốc hiện ra mồ hôi lạnh. Tiêu Lăng giải thích, “biêt thự ở đây đều là cán bộ đã về hưu của quân đội, nhà nhà hộ hộ đều có cảnh vệ và lính gác, em không phải sợ, về sau quen là được rồi”
“Em không có sợ” Tô Tố cứng miệng nói
Tiêu Lăng cũng không vạch trần cô, dẫn cô tiếp tục tiến về phía trước. Biệt thự của Tiêu Gia rất lớn, sáng rực ánh đèn. Mỗi khu vực đều chiếu sáng như ban ngày, vào trong cổng lớn là bãi cỏ, hơn thế còn có từng mảnh từng mảnh thác nước, diện tích thác nước không lớn, dài khoảng 10m, rộng thì tầm 2,3m, hình dáng không quy cách, vòng xung quanh đều dùng đá cuội lát sàn, bị bãi cỏ bao quanh ở giữa, vô cùng đẹp
Trên bãi cỏ còn trồng các loại các giống cây gỗ, có một số Tô Tố cũng không thể gọi ra tên
Con đường thông thẳng đến biệt thự là một con đường nhỏ rộng tầm 2,3m, càng tiến lại gần biệt thự càng cảm thấy hoành tráng
Phía trước của biệt thự là một đài phun nước được xây bằng đá cẩm thạch trắng, đèn của đài phun nước trong buổi tối đều thắp sáng, khiến nước vốn không màu chiếu sáng thành rất nhiều sắc màu, vô cùng đẹp. Hai người vẫn còn chưa đi đến cửa biệt thự, lão Trần đã nhìn thấy hai người nhanh chân bước đến đón chào, “thiếu gia,Tô tiểu thư, các vị cuối cùng cũng về rồi, lão gia đều đợi cả một buổi tối rồi, tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư vẫn chưa ngủ nữa, nhanh vào trong nhanh vào trong” nói xong lão Trần quay vào biệt thự hô lên một tiếng, “lão gia, thiếu gia và Tô tiểu thư đến rồi”
Tô Tố cả con tim nhảy lên đến cổ họng rồi, mỗi một bước đi đều vô cùng nặng nề
Tiêu Lăng nắm lấy tay cô, cùng cô tiến vào cánh của lớn của biệt thự
Trong phòng khách lớn, lão gia mặc một bộ toàn thân màu ghi, tay nắm lấy cây gậy lưng thẳng ngồi trên ghế so-pha, nhìn thấy hai người đi vào, lão gia khuôn mặt cáu kỉnh cuối cùng cũng có chút thả lỏng, ông từ ghế đứng dậy, quay người nhìn hai bọn họ, nói thản nhiên, “đến rồi”
Thái độ không nóng không lạnh, trong tim của Tô Tố đều đã đóng băng một nửa
“Ông nọi, ông đừng cáu kỉnh, Tô Tố vốn dĩ đã căng thẳng, ông đừng dọa cô ấy nữa”
Tiểu Thất và Cảnh Thụy nhìn thấy Tô Tố, lập tưc từ trên ghế so-pha nhảy dựng lên chạy đến bên chân cô, “mami mami, con và anh trai còn có ông cố nội đều đã xem tiết mục của mami, mami biểu hiện thật tốt, daddy gọi điện thaoij cho ông cố nội nói tối hôm nay sẽ đưa mami về, ông cố nội đã đi thay mấy bộ y phục rồi”
Lão gia không tự nhiên lắm ho lên hai tiếng
Con tim căng thẳng của Tô Tố bỗng nhẹ nhõm hẳn, thì ra lão gia và cô giống nhau, đều căng thẳng à. Cô thở phào nhẹ nhõm, sau lưng cứng đơ phút công thả lỏng, nét mặt cứng nhắc của cô cũng hiện ra nụ cười, tuy nhiên là lần thứ ba gặp mặt, nhưng lần này mới tính là lần đầu gặp chính thức, Tô Tố từ trong tay của Tiêu Lăng lấy túi hoa quả đặt lên bàn, ngượng ngùng nói, “cháu quay xong tiết mục Tiêu Lăng cũng không có nói với cháu muốn đến đây, lúc đến có chút vội vàng không có mua được món quà nào.....”
“Hoa quả là rất tốt rồi, ha ha, hoa quả tốt, ông nhớ Tiểu Thất và Cảnh Thụy lần đầu đến chỗ ông cũng đem theo hoa quả. Hoa quả tốt, hoa quả tốt! Tiểu nha đầu không tồi, tiểu tử thối mỗi lần về nhà trước giờ đều không mang cho ông món quà nào, ông đến một quả nho của tên đó cũng không được ăn, đừng đứng nữa, nhanh ngồi, chỗ của ông ở đay không có quy tắc gì hết, Tô Tố cháu tìm chỗ ngồi tùy ý, coi như như ở nhà mình nhé”
Tô Tố cuối cùng cũng thả lỏng xuống
Cô và Tiêu Lăng đến chiếc ghế so-pha bên sườn ngồi xuống, vừa ngồi xuống Tiểu Thất liền chạy đến trèo lên đùi cô ôm lấy eo cô, “mami con rất buồn ngủ ồ, mami ôm Tiểu Thất ngủ được không”
“Được!”
Tô Tố gần một tháng không được gặp tiểu nha đầu rồi, phát hiện tiểu nha đầu dường như cao hơn một chút, không biết là do cao lớn hơn, nhìn không thấy mập giống trước đây nữa, cô ôm lấy tiểu nha đầu trong lòng, nhìn thấy Cảnh Thụy đứng bên cạnh không nói một lời nào, kéo lấy Cảnh Thụy vào trong lòng, “Cảnh Thụy con có nhờ mami không”
Cậu bé âm thầm gật đầu, “nhớ rồi!”
Tô Tố cũng bế cậu bé vào trong lòng, mỗi một đứa ngồi lên một bên đùi, ấn đầu của hai đứa trẻ vào trong lòng, “buồn ngủ rồi pahir không, mami ôm các con ngủ, đợi các con ngủ say rồi đưa các con về trong phòng”
“Đưa anh ôm một đứa cho” Tiêu Lăng lo lắng nhìn Tô Tố, với thân hình nhỏ bé của cô ấy, Cảnh Thụy và Tiểu Thất không hề nhẹ, ngồi một lúc chắc đùi của cô ấy tê hết
“Vậy thì anh hỏi xem bọn trẻ ai muốn để anh ôm”
Tiểu Thất lắc đầu mạnh, Cảnh Thụy tuy không có lắc đầu, nhưng đưa tay ra ôm lấy eo của Tô Tố, rõ ràng là không muốn Tiêu Lăng. Tô Tố biết sẽ như thế, cười đắc ý nhìn Tiêu Lăng, sắc mặt của Tiêu Lăng tối sầm lại, giọng nói không vui, “Tiểu Thất, daddy thật sự uổng công thương con rồi”
“Daddy, Tiểu Thất hàng ngày đều nhìn thấy daddy, nhưng đã rất lâu rất lâu đều không có nhìn thấy mami rồi, Tiểu Thất muốn mami ôm”
Tô Tố ôm chặt lấy bọn trẻ, “đừng nói nữa, nhanh ngủ đi!”
Tiểu Thất và Cảnh Thụy nghe lời dựa vào trong lòng cô, nhắm mắt lại
Dì Trương bê ra nước uống và hoa quả, “Tô tiểu thư ăn cơm tối chưa vậy có đói không, tôi vào trong bếp làm cho cô chút gì ăn nhé”
“Không cần đâu không cần đâu’ Tô Tố nhanh chóng lắc đầu, hạ thấp giọng xuống, “khi đang thu tiết mục ti vi có ăn qua rồi à, bay giờ một chút cũng không đói, dì Trương không phải làm phiền nữa”
Di Trương nhìn về phía lão gia, lão gia lắc lắc đầu với bà, dì Trương nhìn thấy rồi lui xuống
Hai đứa trẻ sớm đã buồn ngủ rồi, không đến 5 phút thì hít thờ đều đều ngủ say
Lão gia nhìn thấy vậy hạ thấp âm giọng xuống, “đặt bọn trẻ vào phòng trước, sau đó các cháu lại xuống đây, ông có lời muốn nói với các cháu”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK