Mục lục
Truyện không tên số 33
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

39769

Lục Sâm thẩn thờ ra!

Bỗng nhiên trong lòng anh dâng lên một dòng nước ấm.

Anh ta nắm chặt tay của Tiểu Thất, như đang chuẩn bị nói gì đấy, nhưng lại nhìn thấy cảnh nha đầu này đã nhắm mắt lại sau khi nói xong, và quay đầu ngủ thiếp đi.

Lục Sâm nhất thời dở khóc dở cười!

Lúc này cửa phòng mở ra, Triệu Đào từ cửa bên ngoài nhô đầu ra, hạ giọng nói, "Tổng tài. . . . . ."

Lục Sâm thay Tiểu Thất chỉnh lại cái chăn cho tốt, lúc này mới đứng lên đi ra phòng.

"Ai đã gọi đến?"

"Bên lão gia tử gọi điện thoại đến, nói phải kêu ngài lập tức trở về một chuyến!"

Lục Sâm đóng cửa phòng lại, cau mày lại.

"Có nói là chuyện gì không?"

"Dạ không!" Triệu Đào lắc đầu, "Nhưng mà tôi nghe khẩu khí của lão gia tử không được tốt lắm!"

Lục Sâm lạnh lùng cười, "Ông ta không muốn tìm tôi, nhưng đúng lúc tôi cũng muốn tìm ông ta!"

"Vậy còn Tiêu tiểu thư thì sao. . . . . ."

"Chờ đợi!"

Lục Sâm để lại mảnh giấy trên đầu giường cho Tiểu Thất, tiếp theo đi ra khỏi phòng, "Đi!"

. . . . . .

Sau một tiếng đồng hồ!

Lục Sâm đến ngôi nhà cũ của Lục gia!

Bên trong phòng khách ngôi nhà cũ của Lục gia, vẫn như thường ngày, đều ngồi trên ghế sô pha, giống như một trận khởi binh hỏi tội vậy.

Lão gia tử đáng lẽ đã có một bụng đầy lửa giận, nhìn thấy Lục Sâm bước vào suýt nữa giở giọng quở mắng, nhưng sau giây phút nhìn thấy Lục Sâm, lão gia tử chỉ biết trợn mắt nhìn, và không có lời nào để bộc lộ ra!

"Con con con, cái chân của con. . . . . ."

Lão gia tử bỗng nhắc liên tục, Lục Vĩnh Cường cũng chú ý tới , hôm nay Lục Sâm bỗng nhiên không còn ngồi xe lăn đến nữa, mà là đi tới đây!

Lục Vĩnh Cường theo phản xạ, từ ghế sô pha bật dậy, không dám tin vào mắt mình khi nhìn thấy Lục Sâm!

Có thể nói lão gia tử sở dĩ không đem tất cả cổ phần và quyền thế của công ty giao cho Lục Sâm là bởi vì hai chân của anh có vấn đề, nhưng bây giờ đôi chân của Lục Sâm đã trở nên đi được rồi? Lục Vĩnh Cường như có một linh cảm nguy cơ sâu thăm thẳm!

Lục Sâm đứng ngoài cửa, anh khiến tất cả phản ứng của mọi người thu vào tầm mắt, sau đó liền nhìn vào hướng của lão gia tử, "Cho gọi con đến có việc gì không?"

Lão gia tử vẫn chưa hết kinh ngạc, "Lục Sâm, cái chân của con. . . . . ."

"Bình phục rồi!"

Lão gia tử dường như mừng muốn phát khóc, "Quá tốt rồi quá tốt rồi. . . . . ."

Nét mặt của Lục Sâm thản nhiên, anh ta từ cửa bước vào, lẳng lặng ngồi xuống ghế sô pha, "Nói đi, cho gọi con về có việc gì thế, con đang rất bận, không có nhiều thời gian ở đây tiêu phí đâu!"

Lão gia tử lúc này mới định thần lại!

Vốn dĩ bản thân rất tràn ngập cơn giận, nhưng khi bản thân nhìn thấy đôi chân của Lục Sâm, cơn giận đã tiêu tan một nửa rồi, bởi vậy, ngay cả giọng nói cũng êm dịu xuống, ". . . . . . Lần này cho gọi con về quả thật có nguyên nhân, hôm qua bên bộ công an bỗng nhiên gọi điện thoại cho ta, nói rằng Lý Dương đã phạm tội, là con cho người báo cảnh sát, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Câu nói cuối cùng, cũng đã sử dụng đến giọng điệu chất vấn rồi.

Sắc mặt của Lục Sâm trở nên lạnh lùng, "Lý Dương đâu?"

"Ở trên lầu nghỉ ngơi rồi." Lão gia tử không nhịn được nói, "Lục Sâm, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, Lý Dương rốt cuộc cũng là cháu ruột của con, tại sao con lại cho người đến đánh nó ra nông nổi này, đánh đến nổi người như nửa sống nửa chết vậy!"

"Thực đáng tiếc, nếu mà là hôm nay, con nhất định sẽ trực tiếp đánh nó đến chết!"

Lúc đánh Lý Dương tơi bời Lục Sâm chưa phát hiện ra cổ tay của Tiểu Thất có vấn đề, nếu biết được. . . . . . thì lúc đó anh ta sẽ cho Triệu Đào đánh nó đến chết!

"Lục Sâm, em thật là quá đáng !" Lục Vĩnh Cường nghe Lục Sâmnói vậy hoàn toàn không ngồi vững nữa, bèn đứng dậy giận dữ nhìn Lục Sâm, "Em không nghĩ Lý Dương là con trai của anh à, sợ nó giành giựt gia tài trong nhà sao? Anh nói cho em ngheLục Sâm, tập đoàn Phong Hoa là do một tay ba sáng lập nên, dựa vào luật thừa kế mà nói, thì đây không phải là của mình em thôi đâu, mà nó còn có phần của ta và Lý Dương nữa, em còn muốn đánh chết Lý Dương, nếu thật sự muốn làm như thế, ta thật sự sẽ liều mạng với em!"

Ánh mắt của Lục Sâm đột nhiên trở nên sắc bén, giống như một cây tên lạnh lẽo bắn thẳng vào Lục Vĩnh Cường.

Lục Vĩnh Cường cố gắng vươn thẳng sóng lưng, sóng lưng đang chảy một dòng mồ hôi lạnh.

"Em, em em, em muốn làm gì thế?"

Lục Sâm cười chế nhạo, "anh thì em coi không ra gì, anh đừng nghĩ rằng có thể cùng đứa con trai không biết xấu hổ đó hợp tác lại uy hiếp em?"

Lục Vĩnh Cường thở gấp, bị dồn nén đến nổi một câu cũng nói không ra lời.

Bên cạnh là Trương Mỹ đang nhìn Lục Vĩnh Cường cười lạnh lùng, "Đáng đời!"


Lục Vĩnh Cường càng thêm buồn bực , "Ba, ba có nghe Lục Sâm nói gì không, thái độ của nó như vậy đúng là không xem con như anh trai rồi, lại không xem Lý Dương là cháu của mình nữa! Nó đã cho người đánh Lý Dương ra nông nổi này, đến bây giờ cũng không bước xuống giường được, nếu hôm nay không cho con một cách giải quyết thì con tuyệt đối không từ bỏ ý định đâu!"

Lão gia tử do dự một lát, trong lòng vẫn rất thương đứa con trai nhỏ của mình, khẩu khí cũng ôn hòa hơn, "Lục Sâm, ba vẫn luôn tin tưởng con người của con, nếu như con và Lý Dương kiêng kị nhau, thì con sẽ không đồng ý cho nó vào công ty rồi, nên bây giờ ta rất muốn biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà con giận đến như vậy, con nhờ Triệu Đào đánh nó đến bộ dạng đó?"

"Sao ba không hỏi Lý Dương đi?"

Lão gia tử lắc đầu, "Nó đã bị thương rất là nghiêm trọng, nói cũng không thành lời! Bây giờ còn đang hôn mê."

Lục Sâm lần nữa cười lạnh lùng, "Con chỉ nói một lần là nó tự gieo gió gặt bão!"

Lão gia tử nghẹn giọng đi!

"Lục Sâm. . . . . ."

Lục Sâm "Xoạt" một cái đứng dậy, nhìn vào mọi người bèn hạ giọng lạnh lùng, "Hôm nay ta sở dĩ đến đây, không phải chỉ để nghe các người nói nhảm, cũng không phải đến đây để cho các người khởi binh hỏi tội! Lý Dương ở trên lầu đúng không?"

"Đúng!"

Lục Sâm bắt lấy con dao gọt trái cây trên bàn trà, mặt lạnh lùng liền hướng lên lầu!

"Lục Sâm ngươi muốn làm gì!"

"Hôm nay ta nhất định phải diệt thằng súc sinh này!"

"Chặn nó lại! Mau chặn nó lại!"

Người làm trong nhà la thất thanh đứng chặn trên lầu, cố chặn lối đi của Lục Sâm, Lục Sâm mặt lạnh lẽo, "Tránh ra!"

"Thiếu gia. . . . . . Ngài bình tĩnh một chút!"

Lão gia tử cuối cùng cũng không khống chế được cơn thịnh nộ, xông lên túm lấy cổ áo của Lục Sâm, "Con điên à! Giết người là phạm pháp đấy!"

"Giết người?" Lục Sâm đẩy lão gia tử ra, "Giết hắn là quá dễ cho hắn rồi! Cha hãy yên tâm đi, con sẽ không giết nó đâu, những ngày sau này con sẽ từ từ đày đọa nó, cho nó sống cũng không được chết cũng không yên! Con sẽ cho nó thưởng thức, mùi vị bị phế cánh tay phải là như thế nào!"

Lão gia tử sửng sốt, "Phế mất cánh tay phải là ý gì?"

Ánh mắt của Lục Sâm đỏ bừng lên, từng bước một tiếp cận lão gia tử, "Đều tại ông! Nếu không phải là ông nhận lại đứa cháu cặn bã này, thì làm sao xảy ra sự việc như thế này! Đứa cháu tốt của ông, tại vì lỗ tai ông mềm nhũng, sắp xếp cho nó học ở khách sạn, nó thiếu chút cưỡng hiếp tàn bạo người phụ nữ tôi yêu, lại còn chém đứt gân cánh tay phải của cô ấy! Nếu không phải tôi kịp thời đến. . . . . . tôi nói cho ông biết, hôm nay các người đừng ngăn cản tôi, người nào ngăn cản tôi, thì tôi sẽ đâm chết người ấy!"

Lão gia tử sửng sốt!

Khó trách Lục Sâm lại giận dữ đến vậy!

Lục Sâm đã không còn màng đến lão gia tử rồi, đẩy tất cả người hầu vây quanh bên cầu thang, bước từng bước lớn xông lên lầu.

Chỉ cần nghĩ đến cánh tay của Tiểu Thất bị tổn thương cả đời, thì anh không thể nào bình tĩnh được!

LýDương!

Mày nhất định phải trả giá cho hành vi của mày gây ra!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK