Mục lục
Truyện không tên số 33
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

3980
“Ha ha ha, đúng đúng! Cứ để ông ta đợi, tốt nhất ông ta cứ đứng đó mà dầm mưa!”
An Tiểu Hy hai tay chống hông cười khoái trí, “Lão già vô liêm sỷ Tô Đại Khuê này, tốt nhất là đừng để lão nương đây bắt gặp, không thì lão nương đây nhất định sẽ tặng cho ông một cước trời giáng,.. lão tưởng lão là ai kia chứ, còn định uy hiếp tôi, tưởng đây là Tấm à!”
Tô Cảnh Thụy ngán ngẩm.
“Tiểu tử thối, cái biểu cảm gì thế.” Tiểu Hy véo lấy cặp má hồng hào mịn màng của Cảnh Thụy, cười đắc trí, “Con cũng nhiều ý hay đấy chứ nhỉ, khì khì, không biết lão già Tô Đại Khuê sẽ tức đến thế nào.”
“Tức chết ông ta, ai bảo ông ta hay bắt nạt ma mi .” Tiểu Thất chu môi.
“Đúng đúng, cho ông ta tức chết!”
Cùng lúc này, điện thoại lại réo lên, Tiểu Thất đưa tay định rút dậy mạng, Tiểu Hy vội vàng cản lại, “Hẵng khoan!”
“Mẹ nuôi, mẹ muốn nói chuyện với người xấu đó sao?”
“Không phải! Con cứ đợi đã.” Tiểu Hy cười một cách gian trá, đưa tay nhấc lấy điện thoại, đầu dây bên kia không ngoài dự đoán, là tiếng của bác bảo vệ tòa nhà, cô nói luôn, “Chú bảo vệ ơi, cái người ngoài cửa cháu không quen đâu ạ, chú bảo họ đừng gọi điện cho cháu nữa, chú nói với họ nếu như họ còn gọi đến cháu sẽ báo cảnh sát. Còn nếu họ không dời đi? Vậy cứ để cho họ đợi thôi, chú đừng tiếp lời họ nhé!”
Tiểu Hy dập điện thoại “cạch”, tiện tay, cô rút luôn dây mạng, quay lại vẻ mặt đắc ý nhìn hai đứa trẻ, “Thấy sao?”
“Mẹ nuôi thật tuyệt vời, tốt nhất là để cho chú cảnh sát bắt họ đi luôn.”
.....
Bác bảo vệ vừa đặt điện thoại xuống, mặt lạnh quay qua.
“Mấy người rốt cục là ai? Chủ hộ nói không hề quen biết mấy người, mấy người đi cho nhanh đi!” bác bảo vệ bắt đầu đuổi người.
“Mẹ nó, ông nói chuyện tôn trọng một tý, cẩn thận tôi tẩn ông đấy.” Tô Kiến giơ nắm đấm uy hiếp.
Bác bảo vệ cười nhạt, nắm lấy gậy, “Ăn mặc cũng ra ông này bà kia đấy, cũng ngồi bốn bánh đấy mà lại hóa ra dạng du thủ du thực! Cút mau!”
“Ông muốn đánh nhau à?”
“Tưởng tao sợ à, năm xưa tao còn trong bộ đội, cái ngữ mày còn chưa đẻ kìa!” bác bảo vệ bắt đầu xắn tay áo.
Tô Kiến cũng chỉ nhờn mặt bắt nạt được kẻ yếu nhưng cũng không dám đụng đến kẻ mạnh, vừa nghe bảo vệ từng đi bộ đội về, vội rụt lại, lại nhìn cây gậy phòng vệ trên tay bác, liền vắt ra không được một lời.
Bác bảo vệ cười khểnh, đẩy tuốt cả bốn ra khỏi phòng bảo vệ, “Cút nhanh!”
Ngoài kia, mưa rào như trút nước, tức thì tưới ướt đẫm đoàn bốn người.
“A, lên xe nhanh!”
Bốn người cùng xông lên xe, chỉ một chặng đường ngắn chừng mười mấy bước chân, bốn người đều đã ướt đến tận trong.
Tô Đại Khuê tức nổ phổi.
Lý Ái Liên vắt đi nước mưa trên áo quần, tiếc xình xịch. Bộ này là đồ hiệu đắt tiền mới mua hôm nọ! Bà ta nghiến răng đổ dầu vào lửa, “Con ranh Tô Tố lại dám không nghe máy, còn đẩy An Tiểu Hy ra lấp liếm cho qua, lão gia à, chắc chắn nó đang trốn ở trong đó.”
“Im mồm!”
“Lão gia, Tô Tố mới là đứa không nể mặt ông, tôi có tội tình gì, sao ông lại đổ sang tôi.”
Tô Đại Khuê vuốt đi nước trên mặt, trợn mắt, “Bà còn nói!”
Lý Ái Liên hậm hực một tiếng, nhưng cũng không dám nói gì nữa.
Ông là một người đàn ông vô dụng, đem bực tức bên ngoài về để xả lên đầu vợ con.
Tô Huệ ướt như chuột lột, lạnh run cầm cập, vội vàng quờ tay bật máy sưởi, khi khí nóng hắt lên người cô ta, thì sắc mặt trắng bệch mới có chút hồi lại, cô ta vừa xoa tay vừa quay sang nhìn những người còn lại trong xe, “Tô Tố không dám gặp chúng ta, chắc chắn là do sợ hãi, bây giờ nó trốn chúng ta bằng được thì phải làm sao đây?”
“Ta không tin nó không bao giờ ra khỏi nhà nữa,.” Tô Đại Khuê vẻ mặt gian xảo dặn dò Tô Kiến, “Đợi lát nữa tao với mẹ mày và Huệ Huệ về nhà trước, mày ở đây đợi nó, nếu thấy nó ra ngoài là phải gọi điện cho tao ngay, hiểu chưa?”
“Ơ hay, tại sao bắt tôi ở đây đợi, người tôi ướt hết,cũng đang đợi để về thay quần áo đây!”
Tô Đại Khuê nhìm chằm chằm Tô Kiến, “Không mày thì ai? Nhà có mày với mẹ mày ngồi không, chẳng nhẽ để mẹ mày lại ở đây canh?”
Lý Ái Liên thất kinh, “Tôi không làm đâu! Tôi lớn tuổi rồi không làm được mấy chuyện này, hơn nữa có nhìn thấy nó tôi cũng không giữ lại được, nhỡ đâu động chạm qua lại, làm sao mà tôi đánh lại được nó. Tiểu Kiến, con nghe lời bố con, ở lại canh đi, đợi đến khi chuyện của công ty bố con xong xuôi rồi, sẽ không để con thua thiệt đâu.”
Chuyện tốt chẳng thấy ai gọi đến, cứ nhằm mấy việc khổ sai vất vả thế này thì mới nhớ đến Tô Kiến này!
Tô Kiến “Hừ” một tiếng, đồng ý một cách khó chịu.
.....
Tô Kiến lúc này vẫn không biết rằng mình đã vào tầm ngắm.
Lúc này, Tô Tố vừa cùng Tiêu Lăng dùng xong bữa tối, quang cảnh ở đây không tồi, nhưng vì Tiêu Lăng đang tức giận nên cô vừa ăn vừa run.
Về đến phòng, Tiêu Lăng chẳng buồn nhìn cô, ngồi thụp trên sofa mở ti vi. Ti vi đang phát chương trình quảng cáo bán điện thoại, nhưng anh lại không chuyển kênh, Tô Tố quay qua nhìn ti vi, lại nhìn gương mặt khó chịu của Tiêu Lăng, toát mồ hôi hột.
Trong phòng bay bổng một không khí khó thở, Tô Tố sắp không chịu được cảm giác lồng ngực bị đèn ép đến vậy, thà anh đánh cô cho xong. Cô nhắm mắt lại, xích lại bên Tiêu Lăng, lấy tay giật nhẹ tay áo sơ mi không có một nếp nhăn của Tiêu Lăng, “Vẫn còn giận à? Em biết sai rồi mà.”
Tiêu Lăng không nhìn cô, mắt vẫn đăm đăm vào màn hình ti vi, nhưng ánh nhìn của anh lại đang lơ lửng không trung.
Thôi được rồi, chết thì chết vậy, ai bảo cô mắc sai lầm cơ chứ.
Tô Tố đứng dậy, chắn lấy tivi để Tiêu Lăng bắt buộc phải nhìn cô.
Cô đứng thẳng, tay giơ lên, mặt thành khẩn nói, “Em đảm bảo, rằng ngày mai sau khi quay xong em sẽ về nhà và tự xích chân mình lại, được chứ? Còn nữa, sau này anh muốn mua gì cũng được, anh tặng gì em cũng sẽ nhận, dù sao cũng không phải tiền của em. Em cũng không ngốc, em nhận hết rồi sau này nếu có hết tiền còn đem ra bán chứ.”
“Em dám!”
Phù.......
Cuối cùng anh cũng phản ứng lại, cô thở phào, miệng cười tươi nắm lấy tay anh, “Hì hì, anh không cho em bán, em sao dám bán.”
“Hết tiền thì nói anh, những thứ anh tặng không được đem bán.”
Tô Tố gật đầu lia lịa.
“Anh yên tâm, em chỉ đùa thôi mà.”
Tiêu Lăng cuối cùng cũng nhìn cô, anh liếc cô một cái, trong ánh nhìn ấy, băng như đã tan dần.
“Biết sai rồi?”
“Khắc sâu trong lòng rồi!”
“Thật không?”
“Thật thật mà!”
Thái độ Tiêu Lăng cuối cùng cũng trở lại bình thường, khẽ gật đầu, “Biết sai là được rồi, lần sau trước khi nói, nhớ suy nghĩ một tý.”
Tô Tố muốn phì cười, nói như thể cô bị thiểu năng vậy.
Còn nữa.....
Cô làm gì mà nói không có suy nghĩ chứ? Những lời ấy còn là cô đã vắt óc bảy lần mới nói ra được kìa, con người này thật kỳ lạ, tiết kiệm tiền cho anh ta mà còn bị giận!
Nhưng, ai bảo anh ta là đại gia kia chứ.
Cô nhịn!
Cô gật đầu cái một, “Lần sau em tuyệt đối sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Tiêu Lăng buông một ánh nhìn lên cô chăm chăm, rất lâu sau mới rời đi, “Nhớ rồi là được.”
Tô Tố thở phào.
Sau này nhất định không được làm mất lòng người đàn ông này, quá khó dỗ!
Tiêu Lăng kéo lấy tay cô, lôi cô vào lòng, một tay tắt ti vi.
“Hả......làm gì thế?”
“Đi ngủ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK