May cho anh ta còn biết tự mình biết mình
Tiêu Lăng nhìn Lãnh Mạc đi qua đi lại trong phòng làm việc,bất lực mà lắc đầu, anh dứt khoát giả vờ không thấy gì cả, cúi đầu xem tài liệu .
Trong lúc nói chuyện, thư kí Trương đã đem thức ăn sáng lên .
“ Tổng tài, bữa sáng của ngài .”
“ Tôi ăn rồi, đưa cho Lãnh Mạc .”
Lãnh Mạc cũng không khách sáo, nhanh tay lẹ chân giải quyết xong bữa sáng, lập tức cảm thấy dạ dày thoải mái hơn nhiều .
“ Được rồi, cậu cũng ăn no rồi, nên đi về đi, tôi còn việc phải làm .” Tiêu Lăng nhìn thấy một chồng tài liệu chất đầy trên bàn liền đau đầu không thôi, những thứ này bao giờ mới xử lí xong, thật muốn mau chóng về nhà, cũng không biết anh không ở nhà, tình hình trong nhà ra sao nữa .
Mẹ không phải là người chịu được thiệt thòi .
Tô Tố đương nhiên cũng không phải .
Nếu như hai người họ đối đầu với nhau ...
Tiêu Lăng càng đau đầu hơn .
“ Này ? Tiêu Lăng ...” Lãnh Mạc kiếm một cái ghế ngồi xuống, “ cuối năm công việc trong công ty quả thật rất nhiều, cũng may bên tôi cuôi năm yên tĩnh hơn, nào nào nào, dù sao tôi cũng có một chút xíu cổ phần trong công ty, tớ giúp cậu làm .”
Tiêu Lăng liếc xéo anh ấy một cái, lần nữa đóng lại tài liệu, “ cậu có chuyện cứ nói”
Sao lại dễ dàng bị nhìn rõ như vậy
Lãnh Mạc ho nhẹ một tiếng, trên mặt là dáng vẻ nghiêm túc tới không thể nghiêm túc hơn được nữa, “ tớ muốn hỏi cậu, trước kia cậu và Tô Tố , làm sao khiến cô ấy tha thứ cho cậu vậy, có bí quyết gì ? Tiêu Lăng, chúng ta là anh em tốt chơi từ nhỏ đến lớn đấy, có biện pháp tốt gì đừng chơi trò che giấu”
Tiêu Lăng không nhịn được nhớ lại khoảng thời gian chiến tranh lạnh với Tô Tố .
Lúc đó Tô Tố quyết tâm muốn cắt đứt mọi quan hệ với anh, trước kia anh cứ dựa vào anh là ba của bọn nhỏ, lấy bọn nhỏ làm cớ để được tiếp cận cô mỗi ngày ... đương nhiên phương pháp này nói với Lãnh Mạc cũng vô dụng, cậu ta và Trương Hân không có con cái .
Anh suy đi nghĩ lại, đem Thất tự chân ngôn mà ông nội giao cho anh để dạy Lãnh Mạc, “ can đảm, cẩn trọng, da mặt dày”
Trên mặt Lãnh Mạc với bộ dáng nghiêm túc nghe giảng .
Tiêu Lăng mắc cười, nghĩ một hồi lại thêm một điều, “ còn một điều là phụ nữ là động vật giác quan, trực giác lại chuẩn, ai tốt với cô ấy ai không tốt với cô ấy, cô ấy không khờ đến nỗi không nhận ra, nhất là hai người đã ở bên nhau bảy năm, lại hiểu rõ đối phương, cậu làm quá giả cô ấy cũng sẽ không tin . Nói chung tớ chỉ có thể dạy cậu những thứ này, cậu đừng quấy rầy tớ nữa, mau về đi, tớ xử lí xong công việc còn phải về nhà .”
Lúc này Lãnh Mạc mới nhớ đến chuyện này, “ ba mẹ cậu về rồi ?”
Nụ cười trên mặt Tiêu Lăng biến mất trong nháy mắt, gật đầu nói nhỏ một chữ “ ừm”
Trong đầu Lãnh Mạc bỗng thoáng qua một ý nghĩ, “ người anh em, tớ có một biện pháp”
“ Nói”
“ Tối nay tớ đến nhà cậu làm khách được không ? Tớ là khách, ba mẹ cậu chắc sẽ không làm gì cậu với Tô Tố trước mặt khách đâu, tớ đến nhà vừa đúng có thể làm dịu quan hệ của các người .”
Tiêu Lăng không vui lòng nhìn Lãnh Mạc, “ cậu chắc chắn cậu là vì muốn làm dịu quan hệ của bọn tớ sao ?”
“ Tớ thừa nhận tớ có lòng riêng, nhưng dù sao đây cũng là một cách tốt .”
Tiêu Lăng suy đi nghĩ lại, cho rằng cũng có đạo lí .
Mẹ anh coi trọng lễ nghi gia giáo nhất, có người khách Lãnh Mạc này trong nhà, cho dù bà không hài lòng với anh và Tô Tố với con của họ đến mấy, cũng sẽ không thể hiện ra .
“ Được xem tài liệu giúp tớ, xem xong sớm về nhà sớm”
...
Tô Tố phát hiện cô đã quá xem thường mẹ Tiêu rồi .
Cô còn tưởng rằng lửa chiến hồi sáng đã cháy gần hết rồi, không ngờ mẹ Tiêu còn có chiêu cuối cùng
Ăn xong cơm trua hai đứa nhỏ đều đi ngủ trưa cả rồi, Trương Hân ở dưới lầu đánh cờ với lão gia tử, trong phòng khách vợ chồng Tiêu Quốc Cường mỗi người cầm một cuốn tập tranh xem .
Tô Tố ở dưới lầu cũng ngại ngùng, một câu nói của lão gia tử đã giải vây giúp cô, “ Tố Tố à, Tết năm nay trong nhà nhất định có rất nhiều khách đến, cháu và Tiêu Lăng còn chưa kết hôn, đến lúc đó người ta không biết cháu là ai, cháu lên lầu lấy chiếc vòng ngọc lần trước ông nội cho cháu mang ra đeo vào, chiếc vòng đó ai cũng biết, nhìn thấy chiếc vòng ngọc đó họ sẽ biết cháu sắp là con dâu của nhà chúng ta, đến lúc đó cũng có thể tránh khỏi sự ngại ngùng .”
Tô Tố biết lão gia tử nói những lời này là cố tình muốn nhắc nhở mẹ Tiêu
Nhắc nhở mẹ Tiêu cô là cháu dâu mà lão gia tử đã nhận định
Tuy Tô Tố cảm thấy không cần thiết, nhưng cô vẫn vì tâm tử của lão gia tử mà cảm thấy ấm áp .
Lúc lên lầu cô còn nghe thấy âm thanh chói tay của mẹ Tiêu, “ ba, sao ba lại đưa cái vòng đó cho Tô Tố, đó là đồ của con, cho dù Tiêu gia có con dâu, cũng nên là con đưa cái vòng đó cho người đó, ba làm vậy không phải là vượt quá chức phận à , hốn chi, Tô Tố cô ta vẫn chưa là con dâu của Tiêu gia đâu .”
Tô Tố lắc lắc đầu, vào phòng lấy chiếc vòng ra .
Khoảng thời gian này cô không đóng phim, ở trong nhà dì Trương chăm sóc rất tốt, người có thịt hơn trước kia, đeo chiếc vòng len tay trái lại rất vừa vặn, Tô Tố đeo chiếc vòng vào, vừa chuẩn bị xuống lầu, lại bị thu hút bởi tờ giấy trên giường .
Phòng của cô và Tiêu Lăng mỗi ngày đều có người đến quét dọn, cho nên sẽ không xuất hiện sự sai sót thấp kém như vậy mới đúng .
Tô Tố khom lưng đưa tay lấy tờ giấy đó ra .
Tờ giấy xếp rất gọn gàng, Tô Tố đưa tay mở ra, trong đó là một lá thư .
Vả lại còn là do chính tay Tiêu Lăng viết
Lúc đó chữ của Tiêu Lăng vẫn chưa ngay ngắn như bây giờ, hơi non nớt, nhưng Tô Tố vừa nhìn đã nhận ra được .
Cô ngồi trên sô-pha, im lặng xem bức thư đó .
Người viết quả thật là Tiêu Lăng .
Lá thư là một bức thư tình .
Không
Có thể nói đây là một bức thư đầy bi thương
“ Hôm nay, ông trời đã đùa với tôi . Người phụ nữ tôi yêu nhất đã rời khỏi tôi, tôi không hiểu tại sao, tôi tốt với em như vậy, tại sao em lại rời khỏi tôi, chẳng lẽ chỉ là vì muốn theo đuổi cái nghệ thuật mà em luôn nói ư ? Tình cảm bao năm nay của chúng ta trong mắt em lại không đáng được nhắc đến như vậy, trái tim em thì ra lại ác như vậy ha ha ... Tiêu Lăng tôi thật là quá đáng thương, chuyện như vậy lại xảy ra trên người tôi, tôi sẽ không đợi em, tuyệt đối sẽ không, em nhất định sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận với sự lựa chọn hơm nay của em .”
Không có tên của nhân vật nữ chính, nhưng từ trên câu chữ Tô Tố có thể cảm nhận được tâm trạng căm phẫn của Tiêu Lăng lúc đó .
Trong lòng Tô Tố có chút không thoải mái .
Lá thư này rõ ràng là mẹ Tiêu cố tình muốn cô không vui, nên mới để trong phòng cô .
Vì muốn để cô thấy được, còn cố tình để ở nơi dễ thấy nhất .
Cô cười mỉa mai, thật sự làm khổ bà ta quá .
Nhưng mà ... tưởng một bức thư thì có thể khiến cô từ bỏ sao ? Cô chỉ có thể nói mẹ Tiêu quả thật chưa hiểu rõ cô lắm .
Tô Tố vừa chuẩn bị gấp bức thư lại, ánh mắt cô đột nhiên nhìn chăm chú vào
Thời gia viết dưới lá thư, Tiêu Lăng viết là mùng 10 tháng 3 năm 2011
Mặt Tô Tố biến sắc, liền đứng phắt dậy từ trên sô-pha
Cuối cùng cô đã hiểu mục đích mà mẹ Tiêu muốn cô xem bức thư này rồi
Nội dung trong thư không quan trọng, quan trọng là ngày tháng
Nếu như cô nhớ không lầm, lúc cô quan hệ với Tiêu Lăng, chính là ngày 11 tháng 3 năm 2011 cho nên ... điều mẹ Tiêu muốn nói cho cô biết là, lúc đó là bởi vì Tiêu Lăng đã chia tay với người phụ nữ khác, tâm trạng buồn phiền, cho nên vừa đúng cô tự dâng mình đến cửa, liền coi cô là công cụ phát tiết .
Cô không thể không nói, chiêu này của mẹ Tiêu quả thật đã khiến cô ghê tởm .