"Ối. . . . . . Tố, Tô Tố, lần này Tiêu Lăng hình như thành thật thật đó. . . . . ."
Tô Tố cắn nhẹ làn môi, không nói.
Tiểu Hi đem bỏ khoai tây đang ăn, tiến đến trước mặt Tô Tố, "Này, mày đã đề nghị ly hôn với Tiêu Lăng rồi à?"
Tô Tố gật đầu, nhẹ nhàng"Uhm" một tiếng.
Tiểu Hi giơ ngón tay cái lên trước mặt Tô Tố, "Làm tốt lắm, loại đàn ông thối nát như Tiêu Lăng, thì mày nên đối xử một cách tàn nhẫn như vậy, hiện tại mày dự định thế nào đây?"
"Không biết"
Tiểu Hi nhìn thấy cô ấy có vẻ rất rối rắm, nhất thời không dám hỏi nữa, cô vỗ nhẹ lên vai Tô Tố, "Mặc kệ mày quyết định như thế nào, tao đều ủng hộ mày"
. . . . . .
Những ngày trôi qua tiếp theo Tô Tố đều cảm thấy không yên lành
Sau khi buổi họp ký giả của Tiêu Lăng kết thúc, thì cái tên của Tô Tố được cộng đồng mạng đẩy lên thành cái tin nóng hổi nhất, thậm chí, trên Weibo, cái tên của cô cũng được dò tìm nóng hổi nhất, liên tục mấy ngày liền cũng đều đứng hạng thứ nhất, những người hâm mộ của cô trên Weibo liên tiếp mấy ngày nay cũng không ngừng tăng lên thành hàng triệu lượt xem một cách chóng mặt.
Những người hâm mộ của cô trên Weibo hiện đã đạt trên tám triệu lượt xem nhưng lượng tăng này bỗng chốc đột phá lên đến hơn mười triệu lượt xem.
Bên phía dưới phần bình luận trong Weibo của cô không còn những lời chửi bới lung tung nữa.
Mà đại đa số khen cô có cốt cách, phần lớn thì đến khuyên và an ủi cô.
Cái gì mà"Tiêu thiếu là một con người rất tốt và trọng tình cảm, Tô Tố cô nhất định phải tha thứ cho anh ta"
Cái gì mà " Bây giờ anh ta nguyện đem hết gia tài của anh ấy đều giao cho cô, thì cô hãy bằng lòng lấy anh ta đi chứ."
Lại còn nói cái gì mà "Tiêu thiếu thật là quá tội nghiệp, Tô Tố hãy thương xót anh ta đi, nếu không thì một người đàn ông vừa giàu có lại giàu tình cảm như anh ta sẽ bị cô giày vò đến chết mất"
Tô Tố nhìn thấy rất nhiều lời nhắn nhủ của người hâm mộ không biết nên cười hay nên khóc đây.
Vẫn còn cái điện thoại của cô nữa, thật ra số điện thoại của cô chưa từng được tiết lộ ra nhưng không biết các ký giả bản lĩnh thế nào mà tìm được, nếu cô ta mở máy thì điện thoại có thể reo từ sáng cho đến tối, cuối cùng Tô Tố đành chịu, chỉ có thể là tắt máy mà thôi.
Tin tức về buổi công bố đó không chỉ có sức ảnh hưởng như vậy không đâu, mà không biết ở đâu các ký giả có thông tin là biết hiện cô đang ở nhà Tiểu Hi, nên dưới lầu Tiểu Hi ở đang bị bao vây bởi rất nhiều ký giả, nên bây giờ mỗi ngày Tiểu Hi phải gọi điện thoại cho chủ nhà để chủ nhà đuổi hết những người đó.
Trong lòngTô Tố rất rối loạn
Trong lòng vốn dĩ đã rất muốn bỏ đi nhưng qua lần này lại bắt đầu dao động.
Tiêu Lăng dám cam đoan trước cộng đồng mạng toàn quốc, thì rõ ràng là anh ấy hạ quyết tâm muốn sửa đổi rồi
Nhưng cô. . . . . . có nên cho anh ta một cơ hội không?
Đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi Tô Tố vẫn đắn đo suy nghĩ về vấn đề này, cuối cùng, cô vẫn chưa suy nghĩ ra mình nên làm như thế nào cho tốt, cuối cùng cô để thuận cho tự nhiên vậy.
Sau vài ngày, có lẽ vì Tô Tố nhất định không lộ mặt nên đám ký giả ở dưới nhà không moi được thông tin, liền chán nản rời bỏ đi.
Lần này Tô Tố thật là nhẹ cả người.
Ngày hẹn gặp bác sĩ của cô đã trải qua vài ngày, ngày hôm nay Tô Tố nhân cơ hội Tiểu Hi đi làm, một mình đến bệnh viện. Chân của cô không còn đau nữa, nên bây giờ cô có thể bước xuống xe lăn.
Khi tới bệnh viện cô làm siêu âm B, bác sĩ lấy bản siêu âm B và nói với cô, "Con của cô đã được bảy tuần tuổi rồi, hiện tại phát triển rất tốt, nhưng mà cô đang có dấu hiệu dọa xẩy thai, nên bây giờ phải đặc biệt chú ý bảo vệ sức khỏe, bây giờ tuyệt đối không được làm mạnh đụng mạnh, chú ý những nơi trơn trượt, tuyệt đối không để té ngã, hai ngày nay đường đã bị đóng băng tại sao cô đến đây một mình thế, chồng cô đâu? Anh ta không sợ cô bị té ngã sao, những người đàn ông bây giờ sao không có trách nhiệm gì hết vậy."
Tô Tố gượng cười xấu hổ, có lẽ cô đang vui mừng vì bác sĩ không xem tivi, cho nên không biết cô?
Cô vội giải thích, "Người lần trước đến đây với tôi không phải là chồng của tôi, mà chỉ là bạn, bây giờ anh ta rất bận rộn nên tôi không thể làm phiền anh ta nữa. . . . . . Bác sĩ ơi, tình trạng này của tôi là chỉ cần tịnh dưỡng cho thật tốt thôi mà đúng không?"
"Đúng, tuyệt đối không được làm qua sức, thỉnh thoảng đi bộ là được rồi, để tôi cho cô một hộp vitamin B11, sản phụ nên bổ sung nhiều vitamin B11 mới tốt cho cả mẹ và con, chú ý vạn lần không thể để bị mắc bệnh, và càng không nên uống thuốc bậy nha."
Tô Tố gật đầu, "Tôi biết rồi"
Bác sĩ vẫn chưa yên tâm, lại dặn dò, "Nếu mà nhìn thấy máu chảy nữa, thì lập tức đến bệnh viện thăm khám, nghe chưa"
"Dạ"
Chỉ cần nghe thấy con trong bụng khỏe mạnh, Tô Tố thở ra nhẹ nhỏm, cô đeo khẩu trang đi xuống tầng dưới nhận thuốc, cô dự định đến chỗ của Tiểu Hi.
Tô Tố bất ngờ nhận được điện thoại gọi đến từ Tiêu Diệp Lạc.
"Chị dâu, là em. . . . . ." Giọng của Tiêu Diệp Lạc có chút trầm lặng, "chúng ta có thể nói chuyện được không "
Tô Tố đối với Tiêu Diệp Lạc không có chút thiện cảm, lâp tức nói, " Cô có chuyện gì à? Có chuyện thì nói trong điện thoại được rồi, không cần phải gặp nhau đâu."
Tiêu Diệp Lạc im lặng một lát, bèn mở miệng nói với giọng nghẹn ngào,"Chị dâu, em thực sự có chuyện muốn nói với chị, em biết chị thật sự không thích em. . . . . . Em cầu xin chị hãy cho em gặp mặt chị để nói chuyện được không, chuyện có liên quan đến anh trai Tiêu Lăng…… Nếu như chị không tiện thì em có thể đến nơi chị ở để tìm chị được không?"
Tô Tố đứng trước cửa ra vào của bệnh viện, hít thật sâu một làn không khí lạnh, chỉ cảm nhận được hơi lạnh bắt đầu từ trong phổi chạy khắp toàn thân.
Cô không muốn Tiêu Diệp Lạc đến chỗ Tiểu Hi
Cô chau mày lại, "Hiện cô ở đâu, tôi sẽ đến tìm cô"
Hai người hẹn gặp nhau tại một quán cà phê gần nhà của Tiểu Hi, trong khi Tô Tố đang ngồi xe chạy tới, thì Tiêu Diệp Lạcđã ở bên trong rồi, cô nhìn xuyên qua tấm kính của quán cà phê, và nhìn thấy Tiêu Diệp Lạc đang ở bên trong, hôm nay Tiêu Diệp Lạc vẫn như trước mặc trên người bộ trang phục màu trắng, cô ta mặc chiếc áo lông cừu màu trắng, bên dưới thân cũng cột chiếc dây màu đen, với một đôi giày ủng màu trắng, trên đầu đội một chiếc mũ vành, nhìn thập phần đáng yêu và tinh xảo. Đường đường là một cô gái hai mươi sáu tuổi, mà bên ngoài lại được ăn diện như một đại minh tinh trong làng giải trí, nhưng Tiêu Diệp Lạc hiển nhiên chăm sóc vẻ ngoài của cô rất tốt, với đôi mắt trong suốt và thơ ngây, với một vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn mảnh mai và thánh thuần, nên nhìn ra có vẻ trông cô rất trẻ.
Tô Tố hít một hơi thật sâu, chậm rãi bước vào quán cà phê.
Lúc này trong quán cà phê đặc biệt ít người, cái quán cà phê này rất lớn nhưng bên trong chỉ có hai người đó là cô và Tiêu Diệp Lạc mà thôi, ngoài ra còn có một người nhân viên phục vụ.
Nhìn thấy Tô Tố, Tiêu Diệp Lạc lập tức ngồi bật dậy, cô ta có vẻ không được tự nhiên, chân tay để loạn xạ không biết giấu ở đâu
Tô Tố giọng mỉa mai vểnh môi lên.
Cô không ăn thịt người, mà tại sao Diệp Lạc lại sợ cô ta đến thế
Tiêu Diệp Lạc ngượng ngùng nói, " Chị dâu chị đến rồi, chị dâu mau ngồi xuống đi, chị dâu muốn uống cái gì, để em giúp chị gọi món nhé. Nhân viên phục vụ đâu……"
"Không cần làm phiền đâu, tôi cái gì cũng không uống" Tô Tố gạt bỏ những lời nói của Tiêu Diệp Lạc, cô đến bên chiếc ghê sofa đối diện với Tô Diệp Lạc và ngồi xuống, ánh mắt nhìn trực diện vào cô ấy, sắc mặt của Tiêu Diệp Lạc tốt hơn kỳ trước cô gặp, tối thiểu là, sắc mặt bây giờ trông có vẻ hồng hào hơn rất nhiều, "Cô đã khỏe hơn chưa?"
"Dạ, em nghỉ dưỡng một thời gian đã cảm thấy khỏe hẳn lên rồi."
Tô Tố cười châm biếm, "Khỏe nhanh thế"
Tha lỗi cho cô là cô không có suy nghĩ tốt đẹp về Tiêu Diệp Lạc, làm sao mà cô ta trùng hợp đến nổi đổ bệnh nặng ngay vào ngày cô và Tiêu Lăng kết hôn chứ, làm cho hôn lễ của họ bị thất bại, cô ấy chắc cảm thấy vui lắm đúng không?
Đây chưa hẵn là một sự trùng hợp.
Tiêu Diệp Lạc trông có vẻ sợ bị Tô Tố hiểu lầm, vội vàng giải thích, "Chị dâu, em không phải giả bệnh đâu, em thật sự không có……"
"Đừng giải thích với tôi nữa, tôi không hứng thú nghe" Tô Tố lần nữa từ chối cô ta, nhíu mày bực mình hỏi, "Cô tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì, đừng nói chuyện vòng vo tam quốc nữa, chúng ta hãy vào thẳng vấn đề đi"